Chương 10: Bị moe thành kẻ thiểu năng rồi

Làm sao giờ?. Yến Nhất chỉ thứ lồi ra dưới hạ thân hỏi.

Mạnh Phồn lạnh lùng:

"Đề nghị anh tự mình giải quyết, nếu không có thể làm thế nào?"

Lẽ nào anh không có tay sao?

Ánh mắt Yến Nhất dần dần tối lại, trích lời tổng giám đốc bá đạo kinh điển:

"Chẳng lẽ không phải là ai châm lửa người đó phải dập sao?".

Mạnh Phồn bình tĩnh: Là Picasso châm….

Anh đi mà tìm ông ta dập.

Khóe miệng Yến Nhất khẽ nhếch, cười nói:

"Thôi, tôi không thưởng thức nổi".

"Vậy anh còn không bình tĩnh lại rồi nhanh về phòng ngủ đi?". Giằng co với Yến Nhất cả ngày, Mạnh Phồn mệt lắm rồi, cũng lười suy nghĩ, bây giờ anh chỉ muốn nhảy lên giường ngủ một giấc thật ngon mà thôi.

"Không cần giúp tôi thôi miên cường hóa nhân cách chủ à?". Yến Nhất cười như không cười nhắc nhở,

"Nếu không nửa đêm nhân cách khác sẽ thức tỉnh làm bậy khắp nơi thì sao".

Mạnh Phồn trấn định nói: Cần chứ.

Mặc dù thật ra đã cường hóa rồi nhưng việc này không thể nói ra, vẫn phải diễn thêm lần nữa, Mạnh Phồn ngáp một cái, uể oải theo Yến Nhất vào phòng ngủ của hắn, lấy đồng hồ quả quýt trong túi áo ngủ ra, giở bài cũ:

"Nào, nhìn vào chiếc đồng hồ này".

Yến Nhất nhẹ nhàng cười:

"Bác sĩ Mạnh, anh mệt à?".

Ừ, còn buồn ngủ nữa. Mạnh Phồn hung dữ,

"Cho nên phiền anh mau mau phối hợp".

…Được. Vẻ mặt Yến Nhất như đang cưng chiều đùa cùng bạn nhỏ:

"Vậy chúng ta bắt đầu thôi".

Sáu giờ sáng hôm sau.

Ánh sáng mặt trời buổi sớm xuyên qua cửa sổ thủy tinh hắt tia nắng rực rỡ như vàng ròng.

Phương Kỳ rón rén lẻn vào phòng ngủ của Yến Tử Hoàn đưa cho cậu một túi bánh matcha.

"Cách mạng cần những chiến sĩ như cậu". Yến Tử Hoàn nước mắt lưng tròng nhận lấy, suýt nữa thì rớt nước miếng.

Hi hi. Phương Kỳ hồn nhiên cười, bóc vỏ túi xuống cầm trong tay, Vậy tôi đi đây.

Chiều gặp. Yến Tử Hoàn tinh quái nháy nháy mắt,

"Tôi muốn ăn thịt heo khô".

Phương Kỳ gật mạnh đầu: Được, cứ tin ở tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!