Lần đầu tiên Mạnh Phồn gặp Yến Nhất, là tại một ngân hàng.
Lúc ấy Mạnh Phồn đang xếp hàng trước máy ATM chờ rút tiền, đột nhiên nghe thấy đại sảnh truyền tới những tiếng hét hỗn loạn.
Mạnh Phồn vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một người đàn ông che mặt bằng miếng vải đen đang cầm con dao phay lớn, kề trên cổ một con tin, liên tục gào thét yêu cầu quỹ viên đem tiền mặt để vào một cái túi gã đưa.
Con tin bị gã kềm kẹp là một thanh niên chừng hai tư, hai lăm tuổi, cũng không biết là bị dọa ngu người hay thế nào, mặt không biểu cảm, hai mắt trống rỗng, thân thể mềm oặt như miếng vải rách.
Mà tên cướp kia lại cực kì căng thẳng, đầu đầy mồ hôi, miệng run lẩy bẩy, dao phay trong tay sống chết kề trên cổ con tin, nơi lưỡi dao tiếp xúc với lớp da phiếm màu đỏ nhạt.
Ê!. Lúc này có người hô một tiếng bên tai tên cướp, tên cướp giật mình ngoảnh đầu, ánh mắt vừa vặn đối diện với một đôi mắt đen, đôi mắt đó có chút quái dị, đồng tử tràn ngập màu đen thẫm hỗn độn, mà trong màu đen thẫm này còn trôi nổi những chấm sáng nhỏ màu trắng, trông giống như một vũ trụ thu nhỏ…
Tên cướp sửng sốt trong chốc lát, đang định uy hiếp người mới tới, thân thể đột nhiên lại không thể động đậy kháng cự lại.
Mà ngay lúc này, Mạnh Phồn thông qua vài giây mặt đối mặt ngắn ngủi đã thành công xâm nhập vào thế giới tinh thần của tên cướp, dùng thế quét chân gọn gàng đẹp mắt quật ngã thể tinh thần tên cướp, cưỡi lên trên đánh đập.
"Cho mày cướp ngân hàng này!". Từng đòn của Mạnh Phồn giống như mưa rơi trên thể tinh thần của tên cướp,
"Cho mày bắt con tin này!".
Mạnh Phồn là bác sĩ tâm lý.
Mạnh Phồn có phương pháp trị liệu đặc biệt.
Sau khi chịu một trận hành hung, thể tinh thần của tên cướp ủ rũ co quắp dưới chân Mạnh Phồn, Mạnh Phồn giơ tay ấn lên trán gã, cưỡng ép tiến vào ý thức của gã, tìm kiếm đồ ăn, sau khi tìm một lúc, trong một xó xỉnh ký ức tuổi thơ của tên cướp, anh nhìn thấy đoạn ký ức về một người cha cờ bạc chuyên bạo lực gia đình, Mạnh Phồn nuốt đoạn ký ức này vào bụng, thỏa mãn liếm liếm môi.
Ký ức sợ hãi tuyệt vọng, có vị cay.
Mạnh Phồn rời khỏi ý thức, nhìn thể tinh thần vẫn chưa nhúc nhích của tên cướp, hài lòng trở về thế giới thực.
Mọi sự trong thế giới thực xảy ra rất nhanh, những người chứng kiến trong đại sảnh ngân hàng chỉ thấy một người đàn ông trẻ ưa nhìn đột ngột từ bên cạnh máy ATM đi đến bên tên cướp, thế rồi tên cướp giây trước còn giương nanh múa vuốt giây sau bất chợt thả con tin rồi ngất xỉu dưới đất.
"Ôi trời, chuyện gì vậy?". Mạnh Phồn vẻ mặt vô tội, thậm chí còn tỏ ra sợ hãi vỗ vỗ ngực, giả vờ giống vô cùng.
Cảm ơn anh.
Mạnh Phồn đang định chuồn đi, người đàn ông vừa nãy bị tên cướp bắt giữ đột nhiên mở miệng nói cảm ơn.
Mạnh Phồn liếc nhìn hắn ta một cái, vì đối phương trông rất ưa nhìn, nên một người luôn không có sức chống cự đối với soái ca như Mạnh Phồn đây không nhịn được phải liếc thêm cái thứ hai, lập tức dè dặt nói:
"Tôi có làm gì đâu, không cần cảm ơn".
Bị người ta biết mình đến đầu ngón tay cũng không chạm vào tên cướp lại có thể quật ngã gã mà được ư?
Người đàn ông nhíu mày, chỉ chỉ mắt Mạnh Phồn, kiên định nói:
"Vừa rồi mắt anh màu đen, bên trong còn có chấm sáng, nhưng bây giờ là màu nâu, không còn chấm sáng nữa".
Là vấn đề ánh sáng.
Mạnh Phồn bình tĩnh.
Anh nói gì?. Người đàn ông trừng mắt, đột nhiên vẻ mặt hoang mang.
"…Tôi nói màu mắt tôi thay đổi là do vấn đề ánh sáng". Mạnh Phồn có chút lơ mơ.
Người đàn ông nhướng mày, đột nhiên lại tỏ ra hoảng sợ che thân dưới:
"Trời ơi! Sao tôi lại ở bên ngoài? Không phải tôi đang tắm sao!".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!