Khi bóng đêm buông xuống, Tạ Vọng vừa làm việc vừa bồi bên caanhj Lục Thanh Du cả ngày rốt cục cũng đóng máy tính lại.
Lục Thanh Du nhìn cậu, nghiêng đầu, mái tóc bồng bềnh theo động tác của cậu lắc lư, nhìn qua như một con thú nhỏ mềm như nhung.
Thật ra anh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Tạ Vọng, nhưng lời nói cứ đến bên miệng, lại không sao nói ra được.
Tạ Vọng nhìn anh, trên mặt lộ ra ý cười mơ hồ, như thể không có chuyện gì.
"Thanh Du, cơm chiều anh muốn ăn gì?"
Lục Thanh Du ngẩn người, rồi lại nhanh chóng phản ứng lại,
"Muốn ăn đồ ăn Quảng Đông."
"Được, để tôi kêu người chuẩn bị." Tạ Vọng đứng lên, xoa xoa đỉnh đầu Lục Thanh Du, xoay người ra khỏi phòng.
Nửa giờ sau, Tạ Vọng trở về phòng, dùng xe đẩy mang đến một bàn thức ăn có hương vị tương đối thanh đạm.
Lục Thanh Du ăn rất vui vẻ, đôi mắt cũng híp hết lại.
Mà Tạ Vọng cứ ở một bên nhìn anh, chờ Lục Thanh Du ăn được khá nhiều rồi mới cầm đũa lên.
Lúc này đến lượt Lục Thanh Du nhìn, anh nhìn một hồi lâu, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào Tạ Vọng, Tạ Vọng dừng một chút, giương mắt nhìn anh.
"Tạ Vọng, có phải ở đây cậu có rất nhiều người giúp việc đúng không?"
Tạ Vọng nghe vậy, nhìn đồ ăn đã vơi đi rất nhiều, chậm rãi lau miệng, Ừ một tiếng, ngữ khí rất vi diệu.
Thật ra không chỉ có người giúp việc…
"Vậy thì tại sao… Tôi chưa bao giờ thấy họ?" Giọng điệu Lục Thanh Du rất cẩn thận, giống hệt dáng vẻ đang thăm dò của mấy con vật nhỏ, vươn một chiếc móng vuốt, nhưng lại không rõ chủ nhân sẽ phản ứng như thế nào.
"Sao vậy? Đừng lo lắng quá." Tạ Vọng cười khẽ, nhưng cũng không trực tiếp trả lời,
"Bọn họ sẽ không đến quấy rầy anh đâu."
Lục Thanh Du trong nháy mắt ngồi thẳng người, vò vò góc áo, có vẻ như rất khẩn trương,
"Vậy, tập đoàn Tạ thị là của nhà cậu sao?"
Đúng vậy.
Lúc này Tạ Vọng ngược lại lại sảng khoái thừa nhận, nhưng thần sắc cậu lại đột nhiên biến nhạt, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ,
"Sao thế? Tò mò về tôi sao?"
Lục Thanh Du không nói gì, chỉ nhìn Tạ Vọng.
Tạ Vọng bật cười, vươn một bàn tay phủ lên ngón tay không an phận của Lục Thanh Du, giống như là nghịch đồ ngọc, Lục Thanh Du dùng chút khí lực muốn rút tay về, nhưng không thành công, nên cũng mặc kệ.
"Phòng sinh học Trình Thiên là của Tạ thị."
Tạ Vọng mở miệng, thần sắc nghiêm túc,
"Không cần lo lắng, Thanh Du."
"Anh không muốn hóa trị cũng không sao, tôi sẽ bảo bọn họ để anh dùng loại thuốc tốt nhất."
"Anh sẽ không sao đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!