Giọng điệu Tạ Vọng đè nén lại khàn khàn, mơ hồ còn có thể nghe thấy th0 dốc trầm thấp, giống như khát nước đã lâu, không nói nên lời.
…… Tạ Vọng?
Lục Thanh Du duy trì giọng điệu hoàn toàn kinh ngạc, Cậu sao thế…
Xin lỗi. Tạ Vọng nói,
"Tôi nghĩ, có thể anh chưa nhìn thấy tờ giấy tôi để lại… Nghĩ đi nghĩ lại, giao điểm duy nhất giữa chúng ta dường như chỉ có bệnh viện."
Nói đến đây, Tạ Vọng mơ hồ cười một tiếng, Lục Thanh Du không thể lý giải ý nghĩa của nụ cười này, chỉ nghe cậu nói,
"Cho nên, tôi mới đến bệnh viện xin phương thức liên hệ của anh."
Lục Thanh Du trầm mặc một lát, anh không biết tiếp lời như thế nào.
Hình như nói như thế nào cũng rất kỳ quái, hoặc chi bằng bản thân cuộc gọi này đã rất kì quái rồi.
Là tôi đường đột. Thanh âm Tạ Vọng lại truyền đến, giống như đang ẩn nhẫn gì đó,
"Nhưng lúc về không thấy anh đâu. Tôi đã rất lo lắng."
Lục Thanh Du cầm di động, siết chặt nói, gần như không biết phải làm sao,
"Nhưng… Chúng ta chỉ là…"
Thanh Du. Tạ Vọng cắt lời anh, lúc gọi tên Lục Thanh Du, thanh âm vừa thấp vừa nhẹ, tựa như lời nỉ non giữa tình nhân với nhau, muốn cắn nát tên đối phương khảm vào l0ng ngực mình,
"Lục Thanh Du, chúng ta quả thật có thể xem như… là người lạ, nhưng cũng không phải là xa lạ hẳn mà."
"Chúng ta cứ từ từ thôi."
Cái gì cứ từ từ cơ? Liệu cậu ấy muốn từ từ cái gì cơ? Lục Thanh Du cảm giác trong đầu mình xuất hiện một đống bột nhão, anh không rõ, chỉ có thể bị động thừa nhận.
Tôi… Vừa dứt lời, Lục Thanh Du chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, ngắt cuộc đối thoại, trong nháy mắt phản xạ có điều kiện đứng dậy đi mở cửa, sau đó không ngoài ý muốn nhìn thấy nhân viên giao hàng.
Nhưng anh vừa nhận đồ từ tay nhân viên giao hàng, lại cảm nhận được một trận choáng váng quen thuộc, sau đó trước mắt tối sầm lại, ý thức chìm vào bóng tối.
Cũng không nghe được tiếng Tạ Vọng lo lắng hô lên trong điện thoại vẫn chưa cúp máy.
Lúc Lục Thanh Du tỉnh lại lần nữa, từ trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy trần nhà quen thuộc trong phòng bệnh viện.
Khẽ thở dài một hơi, anh nghĩ, có phải nên cảm tạ anh trai giao hàng kia một chút hay không…
Nhưng vừa quay đầu, lại thấy Tạ Vọng nhắm mắt nằm sấp bên giường ngủ —— mặc dù như vậy vẫn rất cẩn thận nắm lấy bàn tay đang đâm kim của anh.
Trái tim Lục Thanh Du đập thình thịch.
Ở trong nháy mắt kia, anh cảm thấy không biết làm sao, có lẽ còn xen lẫn một tia khủng hoảng mà mình chưa từng phát hiện ra.
Tạ Vọng lúc Lục Thanh Du quay đầu đã tỉnh lại, cậu thấy cảm xúc lộ rõ trong mắt Lục Thanh Du, trong lòng biết mình đã quá sốt ruột, nhưng lý trí của cậu lần đầu tiên không chịu sự khống chế của cậu.
Hơn nữa… Tình huống này của Lục Thanh Du, bảo cậu làm sao từ từ được cơ chứ?
Có trời mới biết khi cậu nghe được lời bác sĩ nói, cảm giác đau lòng cùng không thể tin được thâm nhập tận xương tủy đến mức nào.
"Thanh Du, rốt cuộc anh cũng tỉnh…" Tạ Vọng đè nén cảm xúc trong lòng, vội vàng ấn chuông gọi bác sĩ.
Lục Thanh Du từ khi tỉnh lại bắt đầu mím môi không nói gì, hình như là đang suy nghĩ, lại giống như chỉ đơn thuần là đang ngẩn người, ngay cả nghe được lời Tạ Vọng cũng không có phản ứng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!