Chương 4: (Vô Đề)

Lục Thanh Du được Tạ Vọng đỡ dựa vào ngồi trên giường, bên hông được săn sóc lót một cái đệm, tạo thành một đường vòng cung mềm mại.

Anh dần dần phục hồi tinh thần, mái tóc nâu xoăn bị mồ hôi lạnh làm ướt lộn xộn dán vào bên mặt, trên gương mặt tràn đầy màu đỏ tươi bệnh ho4n, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp dưới ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ chiếu vào có vẻ tựa như lưu ly, cũng càng thêm yếu ớt.

Hóa ra… Không còn ở trong bệnh viện nữa.

Anh rốt cục hồi tưởng lại, anh hẳn là đã được Tạ Vọng dẫn đi, mà anh không đợi được Tạ Vọng về đã ngủ thiếp đi, sau đó Tạ Vọng cũng không gọi anh dậy, vậy nên hiện tại anh đang ở đâu nhỉ.

Lục Thanh Du ở trong lòng thở dài một hơi, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng,

"Tạ Vọng, tôi lại gây thêm rắc rối cho cậu rồi, hiện tại không sao rồi, cảm ơn cậu nhiều lắm."

"Khách khí gì chứ, vốn là tôi đụng anh mà, chuyện nên làm thôi." Tạ Vọng thấy anh đã đỡ đau, bèn thả lỏng người, chuyện muốn hỏi cứ nghẹn mãi trong miệng, cuối cùng cũng không hỏi ra được.

Chưa phải lúc.

"…… Tôi cũng nên về nhà thôi, không nên làm phiền cậu nữa." Lục Thanh Du bất động thanh sắc chống đỡ thân thể vẫn hơi đau nhức.

Anh đã quen với loại thống khổ thỉnh thoảng sẽ tập kích này, nhưng không có nghĩa là anh có thể quen với chuyện bản thân thống khổ, giờ phút này vẫn còn dư vị đau đớn quấn quanh người, nhưng anh không muốn biểu hiện ra ngoài.

Kịch bản bị đụng phải cũng không có gì đáng ngại, ngược lại bệnh của anh sẽ tăng thêm không ít phiền phức cho người khác.

Nhưng Tạ Vọng lại nhanh chóng giữ lại bàn tay đang định xốc chăn lên của anh, nhét người trở lại chăn.

Lục Thanh Du nghi hoặc nhìn cậu, Sao thế…?

Tạ Vọng dừng một chút, tổ chức lại hệ thống ngôn ngữ, hiện tại cậu không thể thả Lục Thanh Du đi như thế được… Giờ mà thả đi, có khi họ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa.

"Hôm nay cũng muộn rồi, trời cũng đã tối, bộ dạng này của anh mà đi về cũng không an toàn, tối nay cứ ở lại đây đi, mai tôi chở anh về được không?"

Lục Thanh Du nghe vậy bèn nhìn cảnh trí ngoài cửa sổ, giật mình đồng ý với Tạ Vọng, Được.

Anh an tĩnh lại, trong lúc di chuyển phát hiện trên người không thoải mái —— quần áo bị mồ hôi lạnh thấm ướt giờ phút này đang dán lên người.

Lục Thanh Du đỏ mặt, nhỏ giọng mở miệng,

"Tạ Vọng… Có thể cho tôi mượn phòng tắm được không? Tôi muốn tắm."

Tạ Vọng vì Lục Thanh Du đồng ý ở lại mà thở phào nhẹ nhõm vẫn còn đang mừng rỡ, nghe vậy chỉ cảm thấy máu toàn thân sôi trào.

Cậu nhanh chóng tự hỏi, sau đó bỏ qua phòng tắm ngay ở trong phòng, bất động thanh sắc trả lời Lục Thanh Du,

"Để tôi dẫn anh đến phòng khác, phòng tắm này khôngcó đầy đủ đồ dùng vệ sinh."

Đó là phòng tắm mà Tạ Vọng sử dụng, tràn ngập hương vị của Tạ Vọng.

Lục Thanh Du không hề phát hiện, gật gật đầu đồng ý.

Đương nhiên, khi biết cái gọi là dẫn đi trong lời Tạ Vọng có nghĩa là ôm anh đi, anh vẫn thấy vô cùng xấu hổ.

"Tạ Vọng. Cậu… Đừng ôm tôi như thế này."

"Như thế này là như thế nào?" Tạ Vọng mỉm cười,

"Anh chính là một công chúa nhỏ."

Vì thế trong đầu Lục Thanh Du nháy mắt nhớ lại thời còn học tiểu học cùng bạn học biểu diễn tiết mục, anh được yêu cầu diễn công chúa, không nói lời nào.

Mặt anh bốc khói vì quá xấu hổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!