Lúc Lục Thanh Du lần đầu gặp Tạ Vọng, thực sự có thể coi là thời điểm tồi tệ nhất.
Sáng hôm đó, Lục Thanh Du cuối cùng cũng hạ quyết tâm xin nghỉ một ngày, vì nỗi đau liên miên không dứt của mình tìm kiếm một giải pháp.
Thuốc giảm đau đã vô dụng với anh, Lục Thanh Du dự cảm kết quả sẽ không quá tốt.
Nhưng lúc nghe được kết quả chân chính, trên mặt vốn đã tái nhợt của anh trong nháy mắt mất đi vài phần huyết sắc duy nhất.
Khi đó anh ngồi ở hành lang bệnh viện, ngón tay thon dài siết chặt báo cáo, trên giấy đã tạo thành vài nếp gấp.
Giống hệt như một tù nhân đang chờ tuyên án.
Biểu tình muốn nói lại thôi của các bác sĩ cùng với lời nói uyển chuyển ôn hòa không ngừng quanh quẩn trong đầu anh.
Làm một đống kiểm tra đã mất nửa ngày, nhưng mà ai cũng không dám đưa ra kết luận vội vàng, chỉ đọc lại báo cáo thật lâu sau đó lặp lại câu
"Tiếp tục làm xét nghiệm".
Anh vẫn nghe lời chạy qua chạy lại giữa các khoa, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục khiến người ta kinh hãi.
Cuộc thảo luận của các bác sĩ không ngừng nhảy loạn trong đầu Lục Thanh Du, cuối cùng hỗn loạn thành một đống tạp âm giống như bông tuyết trong tv đen trắng cũ kỹ, một lần nữa im lặng trong ba từ đơn giản.
Giai đoạn bốn.
Anh hít sâu một hơi, lắc lắc đầu, cố gắng làm giảm chứng ù tai xuống, khiến cho mấy sợi tóc hơi xoăn từ bên cạnh mặt trượt xuống.
Có lẽ anh vốn nơi vì hoàn cảnh bi thảm của mình mà rơi lệ, nhưng sau khi im lặng một hồi, Lục Thanh Du lại chỉ mím môi lộ ra một nụ cười khổ cùng một cái thở dài.
Có lẽ cuộc sống chưa bao giờ may mắn của anh chẳng bao giờ nhận được sự cứu rỗi nào cả, ngay cả cách kết thúc cuộc đời cũng được thiết kế riêng sao cho thật thảm thiết.
Lục Thanh Du đứng lên, cố gắng bỏ qua cảm giác choáng váng bất thình lình, anh cảm thấy hôm nay mình cũng không thể đưa ra được quyết định cuối cùng, ít nhất… để cho anh suy nghĩ một đêm đã.
Thời gian đã không còn sớm, Lục Thanh Du chậm rãi đi ra khỏi cửa bệnh viện, trong nháy mắt bị ánh mặt trời chiếu rọi, anh không khống chế được sinh ra một ý nghĩ —— nếu như anh là ma cà rồng sẽ tan thành mây khói dưới ánh mặt trời, vậy thì tốt biết bao, ít nhất sẽ không phải chịu quá nhiều thống khổ.
Bởi vậy anh càng rõ lòng mình hơn, anh chính là một kẻ nhát gan sợ chết.
Lục Thanh Du hoảng hốt đi về phía con đường trước cổng bệnh viện, muốn đến bên kia đường bắt xe về nhà.
Nhưng tai nạn lại đến quá bất ngờ.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên bên tai Lục Thanh Du, đan xen với chứng ù tai chưa hết, khiến anh nhất thời vô cùng đau đớn.
Chiếc xe kia dừng trên mặt đất rất nhanh, nhưng chỉ đụng một xíu thôi, Lục Thanh Du đã nhịn không được đau đến run rẩy.
Làn da của anh rất trắng, vì vậy bất kỳ dấu vết nào để lại trên người cũng phá lệ chói mắt, dưới ánh sáng mặt trời chói chang, yếu ớt như một người làm bằng thủy tinh.
Mồ hôi lạnh trong nháy mắt thấm ướt sau lưng anh, anh cúi đầu, giống như là đang ngẩn người, lại giống như đã rời khỏi thế giới này.
Vài phút sau, anh mới đột nhiên tỉnh lại, thấy có người ngồi xổm trên mặt đất đỡ lấy bả vai anh, ngữ điệu sốt ruột hỏi anh có việc gì không.
Lục Thanh Du thong thả chớp chớp mắt, thanh âm mở miệng giống như đang run rẩy,
"Không… Không sao đâu, chỉ hơi đau thôi."
Giọng anh mềm nhũn, dưới cơn đau dường như có ý tứ đang làm nũng, người đỡ anh dừng lại, phục hồi tinh thần hỏi,
"Có đi được không, tôi đỡ anh dậy nhé? Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút nhé?"
Hai chữ bệnh viện khiến Lục Thanh Du trong nháy mắt tỉnh táo lại, anh ngẩng đầu lên, giọng nói cũng căng thẳng theo,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!