Tạ Vọng dừng xe ở bãi đỗ xe ngoài trời, sau đó xuống xe đi về phía bảo tàng bên cạnh.
Lúc này người trong viện bảo tàng cũng không còn nhiều, chỉ có lẻ tẻ vài người đang đi dạo trong đại sảnh, có lẽ là do đã gần đến thời gian đóng cửa.
Cũng không biết Lục Thanh Du nhìn thấy tòa bảo tàng này ở đâu, Tạ Vọng lúc ấy cũng không hỏi nhiều, chỉ nghe anh nói muốn cất giữ một thứ ở chỗ này, bèn dẫn anh tới đây.
Khi đó bệnh tình Lục Thanh Du vẫn còn tốt, tâm tình cũng rất vui vẻ, vẻ mặt anh thần bí, đến cuối cùng cũng không nói cho Tạ Vọng biết rốt cuộc muốn cất thứ gì. Nghĩ cũng không phải chuyện gì lớn, Tạ Vọng cũng không hỏi nhiều, bảo vệ tâm tư nhỏ của Lục Thanh Du.
Đã bốn năm trôi qua, nếu như không phải tin nhắn ngày hôm qua, Tạ Vọng gần như đã quên mất chuyện này.
Nhưng bây giờ cậu đang đứng ở cửa viện bảo tàng, trái tim đã sớm không còn dao động, nhưng lúc này lại sinh ra một loại khủng hoảng.
Tạ Vọng hít sâu một hơi, vẫn cất bước đi về phía quầy lễ tân.
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân đang trêu cá, vẫn đang buồn ngủ đột nhiên nhìn thấy một người vẻ mặt nghiêm túc, cả người lại tản ra khí tức lạnh như băng đứng ở trước mặt mình, vô cùng hoảng sợ, đợi thấy rõ không phải ông chủ nhà mình, lập tức đổi thành nụ cười thương mại,
"Xin chào tiên sinh, xin hỏi ngài cần giúp gì không?"
"Tôi đến nhận một thứ."
Tạ Vọng rũ mắt xuống,
"Bốn năm trước được gửi ở đây."
"A! Là anh đó hả, tôi biết rồi!" Cô gái ở quầy lễ tân không đợi Tạ Vọng nói ra tin tức chi tiết hơn đã vui vẻ nhỏ giọng gọi ra,
"Sắp đóng cửa rồi, tôi còn tưởng anh không tới chứ."
"Hôm nay chỉ có một hồ sơ đang chờ xử lý nhận vật phẩm của anh, cho nên tôi vẫn còn nhớ rõ lắm."
Tạ Vọng giương mắt lên, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi, nghe vậy cũng chỉ nhàn nhạt Ừ một tiếng.
"Vậy làm phiền tiên sinh điền vào biểu mẫu nhận đồ này nhé." Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân lấy ra một tờ đơn đưa cho Tạ Vọng.
Tạ Vọng cầm bút lên, trầm mặc một lát, sau đó điền thông tin của Lục Thanh Du vào biểu mẫu.
Lúc viết ra cái tên này, cậu chỉ cảm thấy trái tim mình lại đau đớn thêm một chút.
Cậu dường như bị chia thành hai nửa, một nửa đang rất bình tĩnh viết, nửa còn lại rơi vào vũng lầy trong vực thẳm.
Đau đến nỗi suýt chút nữa cậu cầm không nổi bút, chữ viết cũng nguệch ngoạc.
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân ghi chép trên máy tính một lúc lâu, so sánh tin tức của Tạ Vọng điền vào mới gật gật đầu,
"Tiên sinh, mời đi theo tôi."
Tạ Vọng đi theo lên lầu ba, sau đó ở trong phòng lưu trữ nào đó nhận được hộp thuộc về Lục Thanh Du.
Cái hộp được đóng gói kín mít, không thể nào lập tức biết được bên trong đặt cái gì.
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân nhìn sắc mặt cậu, cười cười,
"Nếu như trong vòng một tuần anh không tới, cũng không trả lời chúng tôi, vậy thì vật phẩm sẽ được trưng bày ở phòng triển lãm tầng một."
"Cũng may mà anh đã tới rồi, vật phẩm như vậy đối với anh mà nói nhất định là vô cùng quan trọng."
Tạ Vọng trầm mặc một lát, gật gật đầu, Cảm ơn.
"Không cần khách sáo, chúc ngài có một cuộc sống vui vẻ. Chỗ chúng tôi nếu đồ vật nào được cất giữ hơn ba năm, sẽ nhận được một món quà nhỏ đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!