Đó là một buổi chiều không thể bình thường hơn, Lục Thanh Du vừa mới tỉnh dậy.
Thời gian thanh tỉnh của anh hiện tại càng ngày càng ngắn, phần lớn thời gian đều dành cho những giấc ngủ chẳng mấy an ổn.
Tạ Vọng vô cùng quý trọng những phút giây gặp mặt ngắn ngủi như vậy, mà lần này Lục Thanh Du thế mà còn rất cao hứng —— anh đột nhiên nói muốn hát cho cậu nghe một bài hát.
Tạ Vọng vòng tay qua người anh, vùi đầu vào cổ anh hít sâu một hơi, sau đó hôn anh.
Hương cam nhẹ nhàng khiến trái tim cậu vô cùng thoải mái.
Mặt Lục Thanh Du đỏ ửng, khuôn mặt tái nhợt không thấy huyết sắc nhiều ngày dường như cũng có chút sinh khí.
Tạ Vọng ôm lấy người, dưới vẻ mặt khó hiểu của Lục Thanh Du dẫn người đến phòng piano.
Lục Thanh Du lúc ấy có chút kinh ngạc,
"A Vọng, thì ra em còn có thể chơi đàn dương cầm."
Tạ Vọng cười khẽ một tiếng, thần sắc lại rất phức tạp,
"Cục cưng, chuyện anh không biết còn nhiều lắm, vì vậy, anh cứ từ từ mà khám phá em?"
Lục Thanh Du không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể trầm mặc nhìn cậu.
Tạ Vọng dường như không để ý lắm, lại hôn lên.
Lục Thanh Du ở trong lòng thở dài, gần đây Tạ Vọng càng ngày càng dính người, thường không báo trước câu nào, hoạt động giữa hai người sẽ phát triển thành hôn môi.
Hôn xong, Tạ Vọng lại cười đùa giỡn anh vài câu, lập tức đứng dậy chuẩn bị một chút sau đó mở thiết bị ghi âm ra.
Lục Thanh Du nghe tiếng đàn dương cầm thanh thúy tao nhã, hơi cúi đầu xuống, hát vào micro trong tay.
"Sắc trắng tựa như hàm răng trắng ngà cắn nuốt luôn sự nhiệt tình
Mùi vị nồng nàn của chai Champagne cũng sớm bốc hơi hết sạch
Sắc trắng tựa như con ngài trắng ẩn mình quay lại hồng trần thế tục
Nhìn xuống những tấm bia ký ức
……
Một bó hồng làm tang lễ cho trái tim không ngờ vực
Chuyện xưa xóa hết, tình yêu trôi đi
Đến tận kiếp sâu."
Thành thật mà nói, Lục Thanh Du thật ra hát không hay, dù sao bây giờ anh cũng không thể nào điều chỉnh được hơi thở của mình, thậm chí có thể nói là hát đứt quãng.
Nhưng thanh âm này rơi vào lỗ tai Tạ Vọng, lại giống như một khúc nhạc tuyệt vời nhất.
Nhưng lời bài hát, lại khiến cậu vô cùng đau lòng.
Cậu dừng tay chơi đàn lại, nghiêng đầu nhìn Lục Thanh Du, ánh mặt trời màu vàng bên ngoài phòng đàn xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, lướt qua thân thể bọn họ tạo thành một mảng tối đen.
Mà Lục Thanh Du ở trong bóng tối, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt.
Tạ Vọng đứng lên, tắt thiết bị ghi âm, sau đó đi tới gần anh, ngồi xổm xuống ôm lấy anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!