Có lẽ vì trận mưa lớn đêm đó, hoa hồng trắng ngoài cửa sổ từ ngày đó dần dần có xu hướng héo rũ, chồi mới cùng chẳng đâm lên, làm thế nào cũng không cứu được.
Hoặc có lẽ, mùa hoa nở cũng đã sắp kết thúc.
Lục Thanh Du ngẫu nhiên có thể nhìn thấy vài bông hoa khô chưa kịp cắt tỉa, anh sẽ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào chỗ đó, chẳng ai biết anh đang nghĩ gì.
Tạ Vọng tình cờ gặp cảnh này một lần, bất giác kéo người lại hôn, dường như đang hoảng sợ.
Lục Thanh Du để mặc cho cậu hôn, phản ứng vô cùng ít, Tạ Vọng biết anh mất hứng, chỉ có thể suy sụp ra ngoài.
Cậu chỉ có thể trút hết cảm xúc của mình lên đám Hoa Hồng kia, cân nhắc nhổ sạch chúng rồi sẽ trồng hoa gì tiếp theo.
Cái gì cũng được, miễn không phải là những bông hoa héo úa.
Nhưng Lục Thanh Du phát hiện ra tâm tư của cậu, trước khi cậu động thủ đã dùng ánh mắt bi thương đánh bại cậu.
Hoa hồng trắng được giữ lại, nhưng lại chẳng thể giữ được bao lâu.
Chỉ còn lại một đóa hoa hồng trắng cuối cùng, Lục Thanh Du đột nhiên đề nghị ngắt nó xuống để nuôi trong bình hoa.
Tạ Vọng không rõ nguyên nhân, nhưng cậu sẽ tuyệt đối không từ chối thỉnh cầu của Lục Thanh Du, ngược lại vô cùng vui vẻ đi chọn một chiếc bình hoa đẹp đẽ, thanh nhã.
Đóa hoa hồng trắng cứ thế mà ở trong phòng Lục Thanh Du.
Thời gian thấm thoát trôi.
Lục Thanh Du cảm giác mình mỗi ngày đều sống rất đần độn, chính xác thì có lẽ cũng chẳng được tính là sống.
Ánh mắt Tạ Vọng nhìn anh cũng ngày càng điên cuồng.
Rồi cũng đến một ngày nào đó, Lục Thanh Du tính toán cùng Tạ Vọng nói chút chuyện.
Lúc đó anh mới ngủ trưa dậy, mái tóc thưa thớt, lộn xộn dán vào bên mặt, trên thân thể bệnh tật quanh quẩn chỉ có một đôi mắt màu hổ phách trước sau như một vẫn còn trong trẻo.
"Tạ Vọng, đã đến lúc này rồi, em vẫn không chịu nói cho anh biết sao?"
Thanh âm của anh vừa nhẹ vừa trầm, có hơi hụt hơi, lúc nói cũng có chút đứt quãng.
Tạ Vọng ngồi bên cạnh ôm lấy anh, giọng điệu nặng nề,
"Anh có thể đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, được không?"
Lục Thanh Du không nói gì, một lát sau, anh nói:
"Tạ Vọng, anh đau lắm."
Sau đó, lại thêm một câu:
"Bây giờ lúc nào anh cũng đau."
Đây là tiếng lòng mà anh chưa bao giờ thổ lộ, Tạ Vọng trong nháy mắt hốt hoảng, cậu khẩn trương hỏi: Thuốc giảm đau…
"Đã sớm không còn tác dụng rồi."
Lục Thanh Du cắt lời, thần sắc nhàn nhạt, trên mặt không nhìn ra gì cả, anh gần như đã chết lặng.
Vì vậy. Lục Thanh Du chuyển lời,
"Anh muốn biết, em có thể nói cho anh được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!