1997.8.9 Âm
Ngày 1 tháng 1 năm 1996, giữa mùa đông tuyết lớn, ngày đó em lần đầu gặp chú. (Sau này chú nói không phải, nhưng lại không cho em biết ngày cụ thể.) Tháng 3 năm 1997, đầu xuân mưa rào, em gặp chú lần gần nhất. (Lần gần nhất có nghĩa là lần cuối cùng. Không biết có còn cơ hội cập nhật ngày tháng nữa không. Có lẽ là có nhỉ? Em mới mười tám thôi mà.)
Biết rõ là chắc chắn sẽ không quên, vậy mà cứ muốn viết ra tỉ mỉ từng chi tiết, em cũng không hiểu nổi mình nữa. Giống như rõ ràng mỗi ngày đều rất vô vị, nhưng vẫn lôi cuốn nhật ký ra. Nhưng vô vị cũng không sao, bên cạnh không có ai, em cố gắng tự nói chuyện với mình nhiều hơn.
Hôm nay đi quảng trường đốt pháo hoa, suýt chút nữa bị bỏng tay, bị một đứa trẻ tóc đỏ bên cạnh cười nhạo hồi lâu. Sau đó trời tối hẳn, em nói tặng cho nó mấy thùng còn lại, ông bà nó cẩn thận kéo đứa trẻ ra sau lưng che chắn, mấy người nhìn em với vẻ kỳ lạ. Em lại đem chúng vứt vào thùng rác.
Trên đường về căn hộ, em đã hiểu ra một chuyện, có chút buồn, cũng có chút vui. Pháo hoa cũng không đẹp đến vậy mà, hóa ra năm ấy ngày ấy khiến em rơi lệ chìm vào ảo cảnh không phải là nó.
1997.8.10 Mưa
Đã sớm muốn nói rồi, một mình nấu cơm một mình ăn thật mệt mỏi.
1997.8.11 Âm
Không có gì để nói.
1997.8.12 Âm
Giống như hôm qua.
1997.8.15 Nắng
Mới biết Hoan Dữ đã đến Quảng Châu rồi, cậu ấy quả thật không thể chờ đợi mà muốn bay cao bay xa.
Nhưng mà, bay xa có ích gì không?
Chúc cho nó có ích đi.
Hy vọng chú Thẩm, dì Phù và anh Lạc Giai mỗi năm đều có thể tổ chức tụ họp cho cô ấy, Nhị Đậu mỗi năm đều có thể hát cho cô ấy nghe. Hy vọng Triệu Hoan Dữ mãi mãi có thật nhiều tình yêu, mãi mãi không cô đơn.
1997.10.25 Không nắng cũng phải nắng
Chúc mừng sinh nhật!
1997.12.25 Tuyết
Lạnh quá.
Trên đường có ông già Noel say rượu.
Ha ha, lúc ông sắp cúp điện thoại lại nói chúc cháu Giáng Sinh vui vẻ. Trước đây sao không biết ông còn nhớ cái lễ Tây này, Giáng Sinh vui vẻ, ai dạy ông vậy.
Muốn nói với ông rằng, chẳng có gì vui vẻ cả. Nhưng em đã nhịn lại.
1998.1.28 Mưa
Lúc bắt đầu viết nhanh quá nên viết thành năm 1997 rồi, sửa lại xiêu xiêu vẹo vẹo, thật may là trang giấy này không bị bỏ đi.
Những ngày ở London trôi qua mơ hồ, chớp mắt một cái là sắp sang năm mới, em mới giống như hoàn toàn tỉnh lại vậy. Hơn hai tháng nữa là tròn một năm, mới phản ứng lại em và họ đã xa nhau lâu như vậy rồi. Mấy hôm trước ông và chú Đào nói muốn đến Anh Quốc đón Tết cùng em, em tra vé máy bay, quá cảnh lằng nhằng cũng mất hơn 30 tiếng đồng hồ, đủ mệt mỏi.
Em bảo họ đừng đến nữa, ông không nói gì, em lại nói em muốn tham gia tiệc năm mới của hội du học sinh, bên này văn hóa tiệc tùng thịnh hành, trong tay sớm đã có năm sáu lời mời không thể từ chối, lịch trình mấy ngày kín mít, ông mới vui vẻ bảo em cứ chơi vui vẻ.
Cũng mới nhận ra, em và họ cách nhau xa đến vậy.
Không dám hỏi về chuyện của chú.
Không biết đêm giao thừa và Tết bệnh viện có cho người về không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!