Chương 89: (Vô Đề)

Người yêu của cậu đã hóa thành một nắm tro cốt, chính tay cậu nhặt nhạnh, từng chút từng chút rải xuống biển khơi.

Hôm ấy, gió biển thổi rất mạnh, gào thét cuộn trào, muốn cuốn cậu đi theo. Tống Dã Chi phí công nắm chặt tay, dù cố gắng đến mấy cũng chẳng thể giữ lại được gì.

Trở về nhà, chỉ còn lại một mình cậu. Trước cửa bày hai đôi dép lê, một đôi đen, một đôi trắng. Tống Dã Chi không vội bước vào, vịn vào cột nhà, đôi mắt mỏi nhừ khô khốc nhìn chằm chằm, rồi trời đổ mưa.

Jim gửi email đến, nói đã xem tin tức trong nước, thấy cáo phó của Dịch Thanh Nguy. Ở Trung Quốc đã xảy ra đại sự, mọi người đều đang tưởng nhớ những đồng bào không may qua đời, tưởng nhớ những liệt sĩ đã hy sinh vì dân tộc, rồi từng tấm di ảnh đen trắng được liệt kê ra.

Trong số đó, có một người anh khí ngời ngời, mắt sáng răng trắng, đang mỉm cười.

Đây chính là Dịch Thanh Nguy mà Jim quen biết, anh ta kinh hãi vô cùng.

Tống Dã Chi trả lời anh ta, phải, hôm qua đã an táng rồi.

Jim không trả lời nữa.

Tống Dã Chi nói, không sao đâu.

Nói chuyện xong với Jim, tạm biệt, Tống Dã Chi vào phòng vệ sinh ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo. Không có ai vỗ lưng, không có ai rót nước, nôn xong tự mình bò dậy rửa mặt súc miệng, ướt sũng đi bật TV.

Vừa bật lên đã là giao diện kênh thời sự, âm lượng đột ngột lớn, làm cậu giật mình.

Quả thật, cả ngày đều đưa tin về trận động đất ở Văn Xuyên. Đang phỏng vấn những người dân bị nạn, chặn được một người đàn ông trung niên mặt mày xám xịt, quần áo rách rưới, nói cả nhà ông ta đều đã chết, vợ chưa đào lên được, con trai con gái chưa tìm thấy. Ông ta gãi gãi đầu, nói không tìm nữa, ở đây không có gì ăn, không có chỗ ở, phải đi thôi, nhiều ngày như vậy rồi, tìm không thấy đâu. Tìm thấy cũng chẳng còn nữa.

Phóng viên á khẩu, ống kính dừng lại, nhìn hồi lâu bóng lưng lảo đảo của người đàn ông. Phóng viên hoàn hồn, bắt đầu tổng kết tin tức, chưa nói được mấy chữ đã khóc, nghẹn ngào không thành câu.

Không thấy Dịch Thanh Nguy, cậu không xem nữa, bỏ đi. Nhưng không tắt, để TV tự nó nói.

Tống Dã Chi quên mất cái máy giặt ngoài ban công, cậu cũng quên luôn là mình đã bấm nút khởi động từ khi nào. Nước đã xả hết, máy giặt vẫn đang chạy. Quần áo của cậu và quần áo của Dịch Thanh Nguy nhăn nhúm xoắn vào nhau, không quay được nữa.

Máy giặt kêu gào thảm thiết, như muốn hỏng đến nơi. Quần áo cũng kêu gào. Chúng bị kẹt trong cái vòng xoáy chật hẹp này, dù giãy giụa thế nào, cố gắng đến mấy, cũng không thể thoát ra được dù chỉ nửa phần.

Tống Dã Chi nhìn một hồi, đột nhiên che mắt lại, run rẩy khóc nấc lên.

Bao nhiêu ngày qua, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy tiếng khóc của chính mình.

Ngày tháng vốn dĩ như nước, vội vã trôi đi, thỉnh thoảng để lại dấu vết, phần lớn đều vô hình.

Cái cách nói nhàm chán này không còn tác dụng với Tống Dã Chi nữa.

Thông thường, cái miệng để nước chảy đi đã bị bịt kín, thời gian mà cậu đang trải qua giờ đây là đá. Những ngày tháng như đá này được xếp chồng lên nhau, ngày này qua ngày khác tích lũy, không thể xua tan. Cứng đờ, chết lặng, thẳng tắp cao ngất.

Muốn đè cậu xuống lòng đất.

Muốn chọc thủng bầu trời của cậu.

Khiến trái tim cậu bị mài mòn thành một màng mỏng manh.

Tháng Sáu, Tống Dã Chi trở nên thèm ngủ bất thường.

Một ngày 24 tiếng, cậu ngủ đủ 24 tiếng. Có một lần, khi ngủ là buổi trưa, tỉnh dậy cũng là buổi trưa, ánh mặt trời trên sàn nhà y hệt như nhau. Sau khi cúp điện thoại của Dịch Diễm, nhìn kỹ ngày tháng, mới biết lịch đã sang trang mới từ bao giờ.

Hết cách rồi, ngủ trở thành con đường duy nhất để cậu gặp anh.

Giữa tháng Bảy, Đào Huân được nghỉ hè, đến Bắc Kinh. Nhóc đến căn hộ duplex đó để bầu bạn với Tống Dã Chi, ở lại một thời gian, phát hiện Tống Dã Chi hút rất nhiều thuốc.

Tống Dã Chi nói, cái này đừng học theo cậu.

Đào Huân lo lắng quan sát Tống Dã Chi mấy ngày. Chú Tiểu Dã của nhóc không hề tiêu cực ủ rũ, vẫn lý trí dịu dàng như trước. Ăn cơm nghiêm túc, đi làm bình thường. Chỉ là nói ít đi, ít đến đáng thương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!