Triệu Hoan Dữ được mời đến thư phòng chọn sách, vừa vào cửa đã thấy trên bàn học bày sẵn sách giáo khoa Toán, vài quyển vở và vài cây bút nằm lộn xộn, rõ ràng là đã được nghiên cứu kỹ lưỡng.
Cô quay đầu lại, Tống Dã Chi đang đứng tựa cửa chờ cô.
"Cậu cũng thích Toán à?"
Bắt được từ khóa "cũng", Tống Dã Chi chớp mắt, cảm thấy có gì đó không ổn.....
Nửa tiếng sau, điện thoại của Tống Dã Chi lại reo, cậu đưa cho Triệu Hoan Dữ với vẻ mặt không cảm xúc, Triệu Hoan Dữ đón lấy một cách tự nhiên.
Đầu dây bên kia ồn ào: "Tôi đến rồi, ra đón tôi!"
Triệu Hoan Dữ: "Được."
Triệu Hoan Dữ đứng dậy, trước khi đi còn chỉ vào mục lục, nói: "Cậu xem trước chương một đi, tôi đi đón cậu ấy đã."
"Ừ."
Không sao, chủ động thảo luận với bạn bè cùng trang lứa vẫn tốt hơn là bị giáo viên dạy thêm ép học. Tống Dã Chi tự an ủi mình như vậy.
Triệu Hoan Dữ không đóng cửa, khi quay lại cũng không cần Tống Dã Chi mở cửa. Từ xa, Tống Dã Chi đã nghe thấy tiếng nói chuyện, một là Triệu Hoan Dữ, người kia là một cậu con trai. Càng đến gần, càng rõ ràng.
"Tôi đã nói với ông là ngõ thứ ba rồi mà."
"Đâu, bà chỉ nói là cột điện có dán tờ rơi màu xanh. Tôi tin bà, đến nơi thì cột điện nào cũng có tờ rơi màu xanh!"
"Vậy thì tôi nói cũng là tờ rơi thứ ba!"
"Dán tờ rơi mệt không! Cột điện nào cũng gần nhau thế, dán một cái là đủ rồi!"
Cãi nhau chưa được hai câu đã lạc đề.
"Cũng nhàn thật, hôm đó trời lạnh thế mà Tống Dã Chi đứng xé cả buổi sáng ở bức tường này đấy."
Thực ra không đến cả buổi sáng.
Tống Dã Chi đặt bút xuống, đứng dậy ra đón khách.
"Thảm thật đấy." Giọng cậu con trai chuyển điệu, thấp hơn giọng phàn nàn về việc dán quảng cáo vài độ, "... Tống Dã Chi là ai?"
Đến ngay cửa, Tống Dã Chi đẩy cửa, cửa mở toang.
"Là tôi."
Triệu Hoan Dữ lạnh đến run người, nhảy vài bước vào nhà, quay đầu nhìn Chu Dã Thiện, giục: "Nhanh vào đi, ngốc à?"
Chu Dã Thiện hoàn hồn, cụp mắt, đáp: "Cút, bà... Bà mới ngốc ấy."
Tống Dã Chi đóng cửa lại, cúi xuống đặt một đôi dép lê xuống đất: "Mới đấy." rồi chỉ vào giá, "Áo khoác có thể treo ở đó."
Chu Dã Thiện vịn vào tủ, chân trái cọ chân phải cởi giày bên phải, chân phải cọ chân trái cởi giày bên trái, hỏi: "Không cởi áo khoác được không?"
Tống Dã Chi nhìn cậu ta một cái: "Được."
Triệu Hoan Dữ vỗ cậu ta một cái: "Giờ mới phát hiện ông lắm chuyện thế."
Chu Dã Thiện cười hai tiếng, cởi áo khoác lông cừu ra, lúc treo lên thì dừng lại, treo bên cạnh một chiếc áo phao dài màu đen. Quay người lại, trong tay bị nhét một cốc nước nóng.
"Cảm ơn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!