Chương 7: (Vô Đề)

Xoẹt--

Người giúp việc theo lệ thường, xé một tờ lịch vào mỗi buổi sáng. Xấp lịch treo bên cửa, thay cũ đổi mới.

Sắp đến năm mới, năm 1996 thực sự, sắp đến rồi.

Trong bếp đã bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, Triệu Hoan Dữ vẫn còn tự nhốt mình trong phòng, cả buổi sáng không bước ra khỏi cửa nửa bước.

Thẩm Lạc Giai gấp sách lại, đi ra khỏi phòng sách, đi loanh quanh trong bếp một vòng.

"Dì ơi, trưa nay ăn gì vậy?"

Dầu trong chảo đang nóng, dì cho gừng tỏi vào, đảo hai cái rồi lau tay, tiếp đó cầm dao thái nguyên liệu. Đang bận, không có thời gian quay đầu lại, miệng đáp: "Hấp một con cá, rồi xào thêm hai món nữa."

"Thêm món thịt kho tàu nữa nhé?" Thẩm Lạc Giai nói.

"Biết rồi, dì đã chuẩn bị rồi. Dì thấy Hoan Dữ mấy hôm nay không chịu ăn cơm tử tế, hôm nay làm món con bé thích ăn."

"Vâng." Thẩm Lạc Giai liếc nhìn phòng ngủ, rồi bước tới, "Dì cứ bận việc đi ạ."

Triệu Hoan Dữ đang gọi điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng mình, liền im bặt, mặc kệ Chu Dã Thiện ở đầu dây bên kia "alô alô" mãi.

Thẩm Lạc Giai gõ cửa, nói: "Ra ăn cơm, bữa sáng cũng không ăn, em bị sao vậy?"

"Em ăn rồi." Triệu Hoan Dữ nằm sấp trên giường, mặt hướng về phía cửa hét lên.

"Ăn gì?"

"Bánh quy và sữa."

"Em ru rú trong phòng ngủ cả buổi sáng làm gì vậy?"

"Học bài." Triệu Hoan Dữ ngồi dậy, giọng nói mạnh mẽ hơn, "Anh có thể đừng làm phiền em không, cơm chín rồi thì gọi em."

Cúi đầu xuống, tấm áp phích trên cửa bị cong một góc, Thẩm Lạc Giai ấn mạnh vào, nói: "Triệu Hoan Dữ, em giỏi rồi đấy."

Chưa đến mức đó đâu, chỉ mới nửa vời thôi.

Triệu Hoan nghĩ vậy, không nói gì.

Tập trung lắng nghe tiếng Thẩm Lạc Giai quay về phòng sách, cô mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không che ống nghe nữa.

"Đừng alô nữa, ông đang hát đấy à?"

"Người nhờ giúp là bà, người không nói gì cũng là bà, bà bị làm sao vậy?"

Triệu Hoan Dữ tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Được rồi được rồi, tôi sai rồi, đại ca xin lỗi. Vậy bình thường ông mua quần áo ở đâu thế?"

"Bà hỏi làm gì? Muốn tặng tôi quần áo à? Tôi đã nói chỉ cần đảm bảo môn Toán của tôi đạt điểm trung bình là được rồi, không cần nhiều thù lao như vậy đâu."

Triệu Hoan Dữ cười khẩy: "Còn nhiều ý tưởng ghê ha."

"Quần áo của tôi đều là mẹ tôi mua cho, để tôi hỏi mẹ tôi giúp bà nhó."

"Thôi, không làm phiền ông nữa, tôi tự chọn cái nào tôi thấy vừa mắt vậy."

Chu Dã Thiện vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: "Chỉ trong một kỳ nghỉ đông mà có thể giúp tôi vào top 20, có lừa tôi không đấy? Nếu không vào được thì sao?"

"Chu Dã Thiện." Triệu Hoan Dữ nghiêm túc gọi tên cậu ta, "Ông có biết tại sao tôi lại chọn ông để nhờ giúp đỡ không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!