Chương 5: (Vô Đề)

"Tối nay đi ăn cơm với bọn chị, lát nữa chị lái xe từ công ty đến đón mày và bố."

Dịch Thanh Nguy nằm thẳng đơ trên ghế sofa, hai chân dang rộng, lạnh lùng lắc đầu: "Không đi."

Dịch Cẩn đang cúi người thay giày ở cửa ra vào, tiếng giày cao gót vang lên lanh lảnh: "Tiệc mừng cháu trai chú Lý lên lớp mày cũng không đi. Lần này mời bố rồi, còn đặc biệt dặn dò dẫn mày theo, để mày nói chuyện với cháu trai chú ấy về chuyện học kỳ mới ở trường cấp ba."

"Không thân, không đi. Em là sinh viên đại học, cháu trai ông ấy học cấp ba thì liên quan gì đến em?"

"Mày chưa học cấp ba à?"

Dịch Thanh Nguy cười hề hề: "Chị chẳng phải cũng học rồi sao, đủ để nói chuyện rồi."

Dịch Cẩn tức đến không nói nên lời, lớn rồi cũng không thể đánh anh được, chỉ biết chống nạnh đe dọa: "Không đi thì ở nhà đánh giày hết cho chị, giặt hết quần áo nữa."

"Được." Dịch Thanh Nguy kéo dài giọng, lật người ngồi dậy khỏi ghế sofa.

Dịch Cẩn tưởng anh đồng ý đi, liền lấy giày của anh từ tủ giày ra chuẩn bị, ai ngờ Dịch Thanh Nguy lại đi đến trước mặt chị hỏi: "Giày nào của chị cần đánh?"

"Chị chỉ thắc mắc, sao bố lại nhờ mày đến nhà chú Tống đón người?"

"Là em tự nguyện xin đi."

Dịch Cẩn muốn đánh vào cái mặt cười cợt nhả của anh, liếc xéo một cái: "Càng lớn càng phiền phức."

Dịch Thanh Nguy tỏ vẻ ấm ức: "Đánh giày cho chị cũng phiền hả?"

Ba giờ chiều, Triệu Hoan Dữ cùng từ ngoài về, dì Lý mở cửa cho. Vừa cởi áo cởi giày đã nghe thấy giọng Dịch Thanh Nguy đang nằm xem tivi trên ghế sofa: "Sao lại chạy đến nhà chú, anh trai cháu vẫn chưa xử tội cháu à?"

Triệu Hoan Dữ cùng khẽ hừ một tiếng, không nói gì, định vào bếp hâm nóng hai cốc sữa, vừa đi vừa giậm dép lê lép nhép.

"Ông đang ngủ trưa trên lầu đấy."

Tức thì im bặt.

Đem sữa ra, Dịch Thanh Nguy đã ngồi xếp bằng, đầu ngả ra sau ghế sofa, mắt nhắm hờ nhìn tivi.

Bộ phim này chẳng có gì hấp dẫn.

Triệu Hoan Dữ cùng đưa cho anh một cốc, cũng cởi giày lên ghế sofa, học theo anh ngồi xếp bằng bên cạnh.

"Đã đi tìm Tống Dã Chi chơi chưa?" Anh hỏi, giống như giáo viên kiểm tra bài tập.

Triệu Hoan Dữ gật đầu: "Chẳng phải vừa mới về sao? Bọn cháu đi trượt băng, ăn cơm ở nhà cậu ấy rồi mới về."

Triệu Hoan Dữ cùng l**m sạch bọt sữa trên miệng, còn muốn nói gì đó thì có tiếng gõ cửa. Triệu Hoan Dữ đặt cốc vào tay Dịch Thanh Nguy, nhảy khỏi ghế sofa, chân trần chạy ra mở cửa.

"... Anh, thật... thật trùng hợp, lại gặp anh ở đây." Triệu Hoan Dữ cùng cười gượng gạo.

Thẩm Lạc Giai không có cảm xúc gì, ném áo khoác và khăn quàng cổ cho cô rồi bước vào. Triệu Hoan Dữ cùng thầm "chậc" một tiếng, treo đồ lên, quay lại thấy Thẩm Lạc Giai đã chiếm chỗ của mình, còn đá dép lê của cô, uống sữa của cô.

Dịch Thanh Nguy cười rất vui vẻ.

Dì Lý nghe thấy động tĩnh, từ trong phòng đi ra, hỏi có cần làm gì cho Thẩm Lạc Giai ăn không.

"Không cần đâu dì Lý, cháu ăn rồi mới đến, dì cứ nghỉ ngơi đi ạ."

Thẩm Lạc Giai uống hết nửa cốc sữa còn lại, mím môi, quay đầu nhìn Triệu Hoan Dữ đang đứng cách ghế sofa khá xa.

"Lại đây đi giày vào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!