Trên bàn là chồng sách Dịch Thanh Nguy vừa mang đến, không ít, chất cao đến tận đầu gối. Khóa học phụ đạo đã bước vào giai đoạn ôn tập tổng hợp, tối qua Tống Dã Chi mới đề nghị Dịch Thanh Nguy đến con hẻm nhỏ lấy vài quyển sách cũ năm ngoái, hôm nay đã thấy chúng bày ra trước mắt.
Lướt qua từng quyển sách ôn tập, cậu dừng lại ở một quyển sách còn mới tinh, trông lạc lõng giữa những trang sách cũ kỹ, xơ xác
- Thế giới của họ
- Cái nhìn xuyên suốt về cộng đồng đồng tính luyến ái nam ở Trung Quốc.
Quả thực là rất mới. Tống Dã Chi chỉ lật mở nó đúng hai lần, cả hai lần đều bước vào với tâm trạng đầy hoang mang, rồi lại bước ra trong mớ hỗn độn, chẳng thu hoạch được gì.
Bản thân cậu cũng quên mất mình đã giấu cuốn sách ở góc nào trong phòng, hôm nay bị phát hiện
- cũng tốt, khỏi phải để tảng đá khổng lồ chỉ mình cậu nhìn thấy ngày đêm treo lơ lửng trên đầu, khiến cậu lúc nào cũng canh cánh trong lòng, nơm nớp lo sợ, chẳng được yên ổn.
Tống Dã Chi không thể phân tích được tình hình hiện tại đã đến mức nào, liệu có thể cứu vãn hay không.
Nhưng, sự đã rồi, cũng chẳng còn gì đáng bận tâm.
Cậu đứng dậy, đẩy đổ chồng sách cao ngất, nhặt lấy cuốn sách kia nắm chặt trong tay.
Bốn chữ "đồng tính luyến ái" rực rỡ in trên bìa sách, có thể che đi, nhưng không thể gỡ bỏ. Nếu nhất quyết muốn bóc nó ra, thì phải lột da lột thịt. Chữ mất đi, dấu vết vẫn còn, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Tống Dã Chi đến trước cửa phòng ngủ của Dịch Thanh Nguy, cửa đóng chặt. Cậu gõ, không có tiếng đáp lại.
"Em và Chu Dã Thiện không có gì cả." Tống Dã Chi nói thẳng vào cánh cửa.
"Nhưng em thích con trai là thật."
Bên trong vẫn im lặng.
Tống Dã Chi lặp lại lần nữa, lần cuối cùng, giọng nói vang dội, từng chữ rõ ràng: "Người em thích bây giờ là con trai."
Nói xong, cậu vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, sợ nó sẽ mở ra bất cứ lúc nào, vội vàng quay mặt chạy về phòng, đóng cửa tắt đèn.
Cậu dựa vào cửa th* d*c.
Tảng đá cuối cùng cũng rơi xuống, Tống Dã Chi không bị đè bẹp, ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm, như sống sót sau tai nạn.
Ngày hôm sau, Tống Dã Chi dậy rất sớm, tránh chạm mặt Dịch Thanh Nguy. Cậu sợ anh hỏi han, cũng sợ anh tức giận, càng sợ anh im lặng không nói gì.
Ai ngờ có người còn dậy sớm hơn cậu.
Trời chưa sáng rõ, từ xa Tống Dã Chi đã thấy Chu Dã Thiện đứng im dưới lầu lớp học thêm, dáng vẻ như đang đợi ai đó. Không thể tránh khỏi, cậu đành cắn răng bước tới.
"Thử với tôi xem." Chu Dã Thiện nói khi Tống Dã Chi đi ngang qua.
Tống Dã Chi giật mình, nhìn cậu ta với vẻ ngạc nhiên: "Cậu đang nói gì vậy?"
"Thử yêu đương với tôi." Chu Dã Thiện đút hai tay vào túi, thật sự dám nói, thẳng thắn rõ ràng.
Chu Dã Thiện bị điên rồi, Tống Dã Chi nhìn cậu ta với vẻ nghi ngờ, không nói nên lời, lờ cậu ta đi, tự mình bước vào cầu thang.
Chu Dã Thiện đuổi theo, kiên trì: "Thử với tôi xem."
"Không thể nào."
"Tại sao?"
Dường như nếu không giải thích rõ ràng chuyện này, cậu ta sẽ không buông tha cho cậu. Tống Dã Chi dừng lại trên bậc thang, hỏi: "Cậu biết là tôi có người mình thích rồi." Cậu nghĩ một chút, rồi nhấn mạnh, "Thích rất nhiều. Vậy mà cậu vẫn nói ra những lời này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!