Tháng ba là chung kết cuộc thi toán, Triệu Hoan Dữ vượt qua vòng loại nên phải tham gia tập huấn, cả kì nghỉ đông không thể về nhà.
Trước khi đi, cô túm lấy Chu Dã Thiện tra hỏi.
"Chuyện khi nào vậy?"
Kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc, Chu Dã Thiện đang sắp xếp cặp sách, đầu cũng không ngẩng lên: "Làm gì, lúc đó không hỏi, qua lâu vậy rồi mới nhớ ra."
"Phải cho tôi thời gian tiêu hóa chứ."
"Tiêu hóa cái gì cơ?"
"Ông thích..."
"Chẳng phải tại bà sao."
Triệu Hoan Dữ cảm thấy mình thật oan uổng: "Tôi?"
Chu Dã Thiện lại cười rạng rỡ: "Cảm ơn bà nhiều nhé."
Triệu Hoan Dữ thầm nghĩ: Chu Dã Thiện khi yêu đương mẹ nó đúng là đầu óc có vấn đề mà.
Tống Dã Chi đã đợi sẵn ở cửa từ lâu, Chu Dã Thiện đeo cặp sách lên lưng, đẩy cô ra ngoài: "Thích Tiểu Dã có gì lạ đâu."
Tống Dã Chi đứng ở đằng xa, hai tay đút túi áo, cúi đầu, thỉnh thoảng lại lắc lư xoay người, vừa nhàm chán vừa chăm chú đợi người. Triệu Hoan Dữ nhân lúc cậu nhìn sang liền vẫy tay, rồi cùng Chu Dã Thiện mỉm cười tiến lại.
"Điều này đúng là..." cô khẽ nói với người bên cạnh đang rạng rỡ.
---
Kỳ thi đại học cũng chỉ còn vài tháng nữa, hầu hết các bạn trong lớp đều đăng ký lớp học thêm gần trường, vì vậy kỳ nghỉ đông của mọi người lại tụ tập với nhau, chỉ là đổi địa điểm học mà thôi.
Thời tiết ngày càng lạnh, cứ mở miệng là một làn hơi trắng. Chu Dã Thiện mua hai củ khoai lang nướng ven đường, nhét một củ vào tay Tống Dã Chi.
"Trưa nay tôi có thể đến nhà cậu ăn cơm không? Mẹ tôi đi công tác không có ai nấu cơm." Chu Dã Thiện vừa gặm khoai lang vừa lúng búng hỏi.
Tống Dã Chi nghe ra sự dè dặt trong giọng nói của Chu Dã Thiện, cậu dứt khoát gật đầu đồng ý: "Được chứ."
"Dịch Thanh Nguy có ở đó không?" Câu này lại nói rất rõ ràng.
"Không có."
Đã lâu rồi anh không đến căn nhà đó.
Chu Dã Thiện vẫn luôn gọi thẳng tên Dịch Thanh Nguy, Tống Dã Chi không sửa, vì trước mặt Chu Dã Thiện, cậu chưa bao giờ gọi Dịch Thanh Nguy là chú nhỏ.
Nhưng bữa trưa sau đó lại được giải quyết ở một quán ăn nhỏ ven đường, sau đó Tống Dã Chi dẫn Chu Dã Thiện về căn hộ cho thuê để nghỉ trưa, vừa hay có phòng trống của Triệu Hoan Dữ cho cậu ta ngủ.
Tống Dã Chi lấy cốc ra, định rót nước nóng thì thấy Chu Dã Thiện đi ra từ phòng Triệu Hoan Dữ, kêu ca một cách chán ghét: "Cái gì thế này? Triệu Hoan Dữ vẫn thích giường màu hồng à? Đầy mèo với chó trên đó, tôi không ngủ đâu."
Cũng không thể ngủ trên giường Dịch Thanh Nguy.
"Vậy cậu muốn ngủ với tôi à?" Tống Dã Chi ngẩng lên từ làn hơi nước trắng xóa, thản nhiên hỏi ngược lại.
Chu Dã Thiện ngẩn người vài giây, gãi đầu quay lại: "Màu hồng thì màu hồng vậy."
Vì buổi chiều có bài kiểm tra, Tống Dã Chi ngủ sớm hơn thường lệ. Đồng hồ báo thức hai giờ vang lên, nhưng cậu không thể mở mắt ra được.
Chỉ vài chục phút ban ngày, đủ để cậu có một giấc mơ. Cực kỳ đẹp, biết là ảo mộng, nhưng cũng không nỡ tỉnh dậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!