Chương 43: (Vô Đề)

Tống Dã Chi và Trần Hàm Vũ bị mời lên văn phòng, Triệu Hoan Dữ, Chu Dã Thiện cùng bạn của Trần Hàm Vũ đứng đợi bên ngoài.

"Ai nghĩ ra trò này vậy?" Chu Dã Thiện dựa vai vào tường, mũi chân nhịp nhịp xuống đất, không hề che giấu vẻ khó chịu và mất kiên nhẫn của mình.

Triệu Hoan Dữ kéo cậu ta lại, lắc đầu ra hiệu im lặng.

Chu Dã Thiện bực bội mím môi, nuốt câu "Đệt" vào bụng, khoanh tay không nói gì nữa.

Tống Dã Chi nhanh chóng đi ra, bạn của Trần Hàm Vũ lập tức chạy đến hỏi: "Trần Hàm Vũ đâu? Thầy cô nói gì?"

Chu Dã Thiện bước tới, đưa tay chắn giữa cô ta và Tống Dã Chi, chỉ vào văn phòng nói: "Muốn người thì vào tìm thầy cô, đừng làm phiền cậu ấy, được chứ?"

Nói xong, cậu ta kéo Tống Dã Chi xuống lầu.

Chắc hẳn chưa có nam sinh nào bất lịch sự với cô ta như vậy, cô gái cảm thấy mình bị oan ức lớn, hét lớn về phía bóng lưng của họ: "Không phải vì cậu ta thì cô ấy có như vậy không? Tôi đã nói rồi, Trần Hàm Vũ bị mỡ heo che mắt rồi, vì cậu ta mà bất chấp tất cả, kết quả thì sao, chẳng ai thèm quan tâm!"

Nghe vậy, Triệu Hoan Dữ nãy giờ nhẫn nhịn không vui, ném chai nước khoáng xuống đất, đi lên lầu, đứng trước mặt cô gái kia.

"Người thích Tống Dã Chi nhiều vô kể, Trần Hàm Vũ xếp hàng chưa?" Cô khịt mũi cười, "Không nói những cái khác, tôi còn khá ngưỡng mộ sự dũng cảm này của cô ta, nhưng mà, cô là ai?"

Tâm trạng Tống Dã Chi hiện giờ rất tệ, 5000 mét chuẩn bị gần một tháng bị phá hỏng tan tành. Nếu Dịch Thanh Nguy đến, để anh chạy đến xem một vở kịch lố bịch, nếu Dịch Thanh Nguy không đến...

Nếu anh không đến.

"Không có chuyện gì lớn, cô ấy viết xong bản kiểm điểm là có thể đi. Tôi có thể đi được chưa?" Tống Dã Chi thản nhiên hỏi.

"Muốn Tống Dã Chi nhà tôi quan tâm cô cái gì?" Triệu Hoan Dữ hỏi cô ta.

Không nhận được câu trả lời.

Cô đi sang một bên vài bước, giơ chân đá tung cửa văn phòng, Hoàng Cúc và một vài giáo viên khác đồng loạt quay đầu nhìn họ. Triệu Hoan Dữ vẻ mặt nghiêm túc, thấy vẻ sợ hãi trên mặt cô gái kia, cô mỉm cười lịch sự: "Thưa cô, bạn học này hình như rất bất bình cho bạn Trần Hàm Vũ ạ."

Nhân lúc mọi người còn đang ngạc nhiên, Triệu Hoan Dữ vỗ mông chuồn xuống lầu.

Trở lại sân vận động, Tống Dã Chi vội vàng tìm lớp phó thể dục lấy lại điện thoại.

Nhân vật chính trở lại hiện trường, lại một hồi xôn xao, ánh mắt mọi người đều dán vào cậu, ai nấy đều nháy mắt với bạn bè bên cạnh, nở nụ cười khó hiểu.

Tống Dã Chi cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại, gần một tiếng trôi qua, không có cuộc gọi nhỡ, cũng không có tin nhắn chưa đọc. Cậu lại gọi điện thoại.

Lần này, có người nghe máy.

"A lô, chú nhỏ."

"Ừ."

"Em gọi cho chú rất nhiều cuộc rồi."

Lúc nãy đúng lúc Dịch Thanh Nguy xuống xe giữa đường, cùng Lý Nguyên len lỏi trong dòng xe cộ dài dằng dặc. Bỏ lỡ lễ khai mạc không sao, nhưng anh muốn kịp lúc tiếng súng xuất phát vang lên.

"Điện thoại để chế độ im lặng, không để ý." Thế mà anh lại nói vậy.

Đầu dây bên kia của Dịch Thanh Nguy rất yên tĩnh, hình như đang ở trên xe. Tống Dã Chi bỗng không dám hỏi, có phải là xe đang trên đường đến trường hay không.

"Chú nhỏ, chú đừng đến nữa, hội thao bị hủy rồi."

"Sao vậy." Giọng điệu hỏi rất bình thản, không có chút ngạc nhiên hay nghi ngờ, như thể thốt ra một cách tự nhiên, như đã dự đoán trước, lại càng giống như chuyện không liên quan đến mình.

Không khí đột nhiên trở nên oi bức, bao trùm lấy miệng mũi mọi người, khiến việc thở trở nên khó khăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!