"Có phải chú bị ốm rồi không?"
"Chú không bị ốm."
"Chú bị ốm, chú ăn phải đồ ăn không tốt."
"Chú không ăn phải đồ ăn không tốt."
"Nhưng chú cứ buồn nôn."
Tống Dã Chi ngồi xổm trước cửa nhà vệ sinh nam trò chuyện với Dịch Thanh Nguy: "Vì chud uống say rồi."
"Chú không say, em có thể gọi 120 giúp chú được không?"
Anh đứng dậy, Dịch Thanh Nguy nắm lấy tay cậu, hỏi: "Em đi đâu vậy?"
"Ừm..." Tống Dã Chi nói, "Em đi tìm xe cấp cứu cho chú."
"Được. Cảm ơn, cảm ơn em."
Nghiêm túc vô cùng.
Tống Dã Chi đi được hai bước lại quay lại: "Hay là chúng ta cùng đi."
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Dịch Thanh Nguy say rượu, để anh ở đây một mình cậu không yên tâm, lỡ anh đi uống nước trong bồn cầu thì sao.
Dịch Thanh Nguy nhắm mắt lại, không mở ra nữa: "Em đừng nói chuyện với chú nữa, chú vừa nói chuyện..." Tống Dã Chi đợi rất lâu, đợi đến mức nghi ngờ Dịch Thanh Nguy đã ngủ rồi, mới nghe anh khó nhọc nói nốt ba chữ cuối, "... là muốn nôn."
Tống Dã Chi nhìn anh, do dự chưa đầy hai giây, lại ngồi xổm xuống trước mặt anh, cố gắng giao tiếp: "Anh Đậu không phải đã đặt hai tầng phòng cho mọi người sao, phòng chú ở đâu?"
"888." Dịch Thanh Nguy nói, "Áo sơ mi của chú còn ở 888."
Đỡ được nửa đường, Dịch Thanh Nguy bị lắc lư đến mức kêu lên sắp nôn ra rồi, đành phải quay lại, ngồi xổm trước bồn cầu trong nhà vệ sinh.
Tống Dã Chi dùng cốc giấy dùng một lần hứng nước ở bồn rửa tay, nói: "Nôn đi, nôn xong thì dùng cái này súc miệng."
"Khó chịu quá, xe cấp cứu đến khi nào vậy?"
"Sắp rồi."
"Chú không thể nhắm mắt."
"Tại sao?"
"Rất chóng mặt."
"Được, chúng ta cùng mở mắt."
"Chú muốn nhắm mắt."
"Tại sao?"
"Chóng mặt, như mất trọng lực. Từ Trái Đất đến Mặt Trăng, chỉ mất một giây."
"..."
"Em biết không?"
"Em không biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!