Chương 37: (Vô Đề)

Đêm hôm ấy, Tống Dã Chi vừa về đến nhà thì Triệu Hoan Dữ cũng theo sau trở về. Cô ở một mình trong khách sạn cứ thấy bồn chồn không yên, lại nghĩ đến Tiểu Dã trở về chắc chắn sẽ bị làm khó, nên vội vàng cũng rời đi.

Phù Khác đã ngủ, chỉ để đèn cho Thẩm Cẩm Vân và Thẩm Lạc Giai đang ở bên ngoài, không ngờ lại đợi được Triệu Hoan Dữ.

Phù Khác tính tình mạnh mẽ, làm việc dứt khoát, chỉ có Triệu Hoan Dữ, đứa con gái được bà ấy nuôi nấng từ nhỏ, mới có thể khơi gợi ra chút dịu dàng nơi bà.

Cửa chưa kịp đóng, Triệu Hoan Dữ đứng ở lối vào, rụt rè, nhưng đồng thời cũng mang theo chút ương bướng, gọi bà ấy: "Mợ ạ."

Nghe thấy tiếng gọi, Phù Khác vội vàng nhoài người ra khỏi ghế sofa nhìn, nhìn từ xa vài lần, rồi bước tới, chỉ trong chốc lát, nước mắt đã lưng tròng.

Bà ấy nói: "Giận ai thì đi tìm người đó mà tính sổ, kéo theo mợ khổ sở mấy ngày nay, đây là bản lĩnh gì chứ?"

Triệu Hoan Dữ mếu máo, vùi đầu vào lòng bà ấy: "Sau này sẽ không thế nữa mà."

"Cậu con còn báo chuyện này cho mẹ con rồi đấy."

"Mẹ con nói gì ạ?"

Cô ôm chặt mợ không buông, chắc hẳn Phù Khác vừa chăm sóc da mặt xong không lâu, Triệu Hoan Dữ ngửi thấy mùi nước lô hội tươi mát. Cô áp mặt vào má Phù Khác, hít hà mùi hương dễ chịu.

Phù Khác nói thẳng: "Chị ấy nói sao được? Nói con chắc chắn không sao, còn khen con cứng cáp rồi, nói gì mà bỏ nhà đi là con đường trưởng thành tất yếu của trẻ con. Nói thật, có lẽ trên đời này chỉ có mỗi Thẩm Cẩm Lý là người mẹ coi "cứng cáp" là lời khen." Phù Khác cúi đầu nhìn cô, "Giống hệt con, chẳng để người ta bớt lo."

Triệu Hoan Dữ le lưỡi, cười khúc khích.

Hơn mười một giờ đêm, Thẩm Lạc Giai mệt mỏi trở về nhà. Lối vào và phòng khách đều sáng đèn, hắn tưởng Phù Khác chưa ngủ, vừa thay giày vừa báo cáo tình hình: "Mẹ, con về rồi. Vẫn chưa có tin tức gì."

Chìa khóa rơi vào chiếc hộp màu hồng trên tủ gỗ, phát ra một loạt tiếng leng keng giòn tan.

Triệu Hoan Dữ có rất nhiều tật xấu, trong đó, tật đãng trí, hay đánh rơi đồ đạc là một trong những điều khiến người ta đau đầu nhất. Cô mua cho mình một chiếc hộp sắt đặt trên tủ ở lối vào, vừa về đến nhà là ném chìa khóa vào đó, còn kêu gọi cả nhà cùng cô rèn luyện thói quen này. Thẩm Cẩm Vân và Thẩm Lạc Giai đã một hai lần quên, bị cô kiểm tra phát hiện, có thể lải nhải bên tai hai ba ngày.

Thẩm Lạc Giai nghĩ vậy, liếc mắt nhìn thêm một cái, nào ngờ cái nhìn này suýt nữa khiến hắn vấp ngã

- trong hộp yên lặng nằm một chùm chìa khóa có móc khóa hình Tôn Ngộ Không.

"Em ấy về rồi?" Thẩm Lạc Giai vừa gọi vừa đi vào phòng khách.

Phòng khách không có ai, hắn quay đầu lại, cửa phòng ngủ của Triệu Hoan Dữ đóng chặt, ánh sáng màu vàng hắt ra từ khe cửa.

"La hét cái gì?" Phù Khác mở cửa phòng ngủ, mặc đồ ngủ, "Về rồi, vừa vào phòng đấy. Bố con đâu?"

"Giữa đường bị đơn vị gọi đi rồi."

"Được rồi, con cũng mau đi tắm rửa ngủ đi, có chuyện gì mai nói."

"Vâng, mẹ ngủ ngon."

Thẩm Lạc Giai ngồi xuống ghế sofa, gọi điện cho Thẩm Cẩm Vân.

"Bố, Triệu Hoan Dữ về rồi."

"Về rồi? Khi nào? Vừa mới về? Tự nó về à?"

"Tự em ấy về, có bình an vô sự hay không thì con không biết, đang ở trong phòng, con vừa về, chưa gặp mặt."

Nghĩ thì không thấy lạ, nhưng nói ra mới thấy làm anh trai thật thiệt thòi.

"Về là tốt rồi, về là tốt rồi." Thẩm Cẩm Vân nói, "Tối nay con đừng làm phiền nó, để nó nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện gì thì mai hỏi, biết chưa?"

Đúng là do mọi người chiều hư mà ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!