Nửa kỳ nghỉ hè đã trôi qua, Thẩm Lạc Giai cũng dần nới lỏng sự quản thúc đối với Triệu Hoan Dữ, hôm nay cô cuối cùng cũng có thể lẻn ra ngoài, đến con hẻm nhỏ ăn cơm.
Sau bữa cơm, hai người nằm dài trên ghế sofa nhìn lên trần nhà.
Triệu Hoan Dữ ngồi bên cạnh, lấy chân trần đá đá vào bắp chân Tống Dã Chi, hỏi: "Tiểu Dã, hôm nay cậu không đưa cơm cho chú nhỏ à?"
"Mấy hôm nay tôi không đưa, cũng không đến lớp học vẽ, cũng không luyện đàn, cũng không học bài..." Tống Dã Chi chậm rãi nói, "Mùa hè mệt mỏi."
Tống Anh Quân đi ngang qua, nghe được vài câu, cười nói móc mỉa cháu trai: "Ây da, không phải nói dù mưa gió cũng không ngại sao?"
Tống Dã Chi liền thuận theo lời ông: "Mấy hôm nay không có mưa gió, không có động lực."
Triệu Hoan Dữ lập tức ngồi thẳng dậy, hào hứng nói: "Hôm nay đi đi, tôi đi cùng cậu."
Nói là làm, cô nhanh nhẹn mở hộp cơm, xếp thức ăn vào, không quên tự mãn, đắc ý: "Chú nhỏ chắc chắn sẽ vui lắm."
Tống Dã Chi đứng xem, bất giác nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy bên ngoài phòng bệnh hôm đó.
Cậu gãi đầu: "Hay tôi ở nhà đợi cậu nhé?"
"Đi cùng nhau đi, tôi không biết đường đâu. Dù sao ở nhà cũng chán." Triệu Hoan Dữ hỏi, "Cậu ở nhà có việc gì làm à?"
Tống Dã Chi đành lắc đầu.
Xuống xe, hai người sóng vai bước vào bệnh viện. Đến cầu thang, Tống Dã Chi "á" lên một tiếng: "Đợi đã, đi cầu thang bên này lên."
Triệu Hoan Dữ bị cậu kéo sang bên phải, ánh mắt vẫn còn nhìn sang bên trái: "Bên kia không đi được à?"
Tống Dã Chi: "Bên này... gần hơn một chút."
Lên tầng hai, đối diện phòng lấy nước sôi, người đàn ông đó xách phích nước nóng vén tấm rèm màu xanh bước ra.
Đã nhiều ngày rồi, anh ta vẫn mặc bộ quần áo đó.
Hai người chạm mặt nhau, đều sững người lại. Tống Dã Chi phản ứng lại trước, quay mặt đi chỗ khác, người đàn ông đó thấy vậy, vẻ mặt lúng túng bước nhanh hơn.
Thật là xui xẻo, cố tình tránh phòng bệnh, kết quả lại gặp ở phòng lấy nước sôi!
Triệu Hoan Dữ ngơ ngác hỏi: "Cậu quen người đó à? Hình như anh ta định nói chuyện với cậu."
Tống Dã Chi đứng đợi người đàn ông đó đi khuất, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng không hẳn là quen, nhưng mà cũng đã nói chuyện vài câu..."
Chưa dứt lời, từ phòng lấy nước sôi vang lên hai tiếng cười the thé.
"Lúc đó bác sĩ Lương hỏi anh ta và người trên giường bệnh có quan hệ gì, anh ta nói là đồng nghiệp. Cười chết mất, đồng nghiệp mà hôn môi nhau à?"
"Thật sự hôn à?"
"Thật! Tận mắt nhìn thấy! Tôi vào thay băng cho bệnh nhân đó, vừa đẩy cửa vào thì thấy anh ta đang cúi người xuống... ôi..." Giọng nói dừng lại, rùng mình một cái, "Đừng nói nữa! Ghê chết đi được."
Triệu Hoan Dữ không hiểu gì cả, chỉ cảm thấy hai người phụ nữ đó đang nói xấu sau lưng người khác, thật không ra thể thống gì. Cô định kéo Tống Dã Chi đi, thì phát hiện cậu đang nhìn chằm chằm vào tấm rèm màu xanh, như bị đả kích mạnh.
Những người phụ nữ trong phòng lấy nước sôi vẫn chưa dừng lại, nói bằng giọng điệu mỉa mai: "Trên đời thật sự có người như vậy sao? Vậy mà lại sống ngay bên cạnh chúng ta!"
Người không biết chuyện, còn tưởng cô ta đang nói về quái vật dị năng nào đó.
"Tôi thật sự không hiểu, một gã đàn ông to lớn như vậy, sao có thể chịu được việc mặt đối mặt yêu đương với một thằng đàn ông khác chứ? Còn làm chuyện đó nữa, tôi thắc mắc, đàn ông với đàn ông thì làm thế nào? Có phải làm xong rồi cùng nhau nhặt da gà trên sàn không...?" Che miệng cười hai tiếng, "Có khi vừa làm vừa nói 'Anh yêu đợi em chút, em đi nôn đã'."
"Cậu không biết à, đồng tính luyến ái chính là đàn ông với đàn ông, phụ nữ với phụ nữ. Loại quan hệ này rất b**n th**! Chuyên tìm kiếm k*ch th*ch. Hơn nữa, ở công trường không có phụ nữ, lại cô đơn, thì biết làm sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!