Mây đen vần vũ, sấm rền vang, cơn mưa đầu tiên của mùa hè này sắp đến. Tống Dã Chi nhìn ra ngoài cửa sổ qua tấm bảng vẽ, tay cầm bút vẽ nhưng tâm trí lại không tập trung.
Không biết hôm nay có còn kịp đưa cơm trưa không.
Liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, cậu buông bút bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Người bên cạnh chào cậu: "Tống Dã Chi, hôm nay về sớm vậy? Ngoài trời sắp mưa rồi đấy."
Tống Dã Chi mỉm cười: "Có việc phải về nhà, bắt taxi chắc còn kịp."
Vừa ra khỏi tòa nhà của lớp học vẽ, cậu lập tức bị bao trùm bởi làn sóng nhiệt ẩm ướt. Tống Dã Chi nhíu mày, chạy nhanh ra bên đường bắt taxi.
Đào Quốc Sinh thấy cậu về, ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay sao về sớm thế?"
"Tranh thủ chưa mưa thì về trước, kẻo bị mưa làm chậm trễ ạ." Tống Dã Chi vừa đi từ đầu ngõ vào đến cửa nhà chỉ vài phút mà đã đổ mồ hôi, "Sắp mưa rồi mà vẫn nóng thế này."
Tống Anh Quân nghe thấy tiếng cậu ở phòng khách, cũng đi ra hỏi: "Trông như sắp mưa to rồi, trời thế này còn đưa cơm cho Tiểu Nguy nữa không?"
"Vẫn đưa chứ ạ." Chỉ ở nhà ăn cơm một lát, Tống Dã Chi cũng thay áo ba lỗ và quần đùi, chống nạnh đứng cùng Tống Anh Quân ở cửa nhìn trời, "Mưa xuống có thể mát mẻ được vài ngày không nhỉ?"
Đào Quốc Sinh ở trong bếp nói vọng ra: "Sẽ còn nóng hơn đấy."
Tống Anh Quân nói: "Ăn cơm xong xem tình hình mưa thế nào, nếu mưa to thì đừng đi nữa, để nó ăn tạm ở căng tin bệnh viện thôi."
Tống Dã Chi đuổi theo sau ông hỏi: "Trời nóng quá chú nhỏ không cho đưa, mưa to ông cũng không cho đưa, cháu muốn cống hiến cho nhân dân sao mà khó thế?"
Sau bữa cơm, mây đen vẫn đang tụ tập, gió dần mạnh lên, nhưng vẫn chưa thấy mưa rơi, Tống Dã Chi vội vàng sắp xếp hộp cơm, thay quần áo rồi ra khỏi cửa: "Cháu đi đây."
Tống Anh Quân dặn cậu chạy chậm thôi: "Chú ý an toàn, bảo bác tài xế lái xe chậm thôi."
"Cháu biết rồi." Tống Dã Chi vẫy vẫy chiếc ô trên tay, chạy biến mất.
Đến bệnh viện, trời càng tối hơn, mưa vẫn chưa rơi. Tống Dã Chi vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn trời: Nín lâu như thế này mưa xuống chắc to lắm.
Tống Dã Chi đến văn phòng, quả nhiên không có ai ở đó. Cậu đặt hộp cơm xuống, ngồi vào ghế xoay, đợi khoảng mười phút. Cậu đứng dậy đi ra cửa sổ, nghĩ bụng, hay là đợi mưa xuống, mưa tạnh rồi hãy về.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên một trận ồn ào, Tống Dã Chi tưởng là có bệnh nhân được đưa đến trong tình trạng nguy kịch. Vì hay đi đưa cơm nên cậu đã chứng kiến vài cuộc cấp cứu lớn, tranh giành sự sống từng giây từng phút, giành giật mạng người từ tay thần chết.
Đi ra cửa nhìn, không thấy bệnh nhân, mà là một đám bác sĩ mặc áo blouse trắng đang tụ tập lại với nhau. Một bác sĩ lớn tuổi nghiêm nghị hùng hổ đi lên lầu, khí thế bừng bừng, vài y tá và bác sĩ trẻ khác hoảng hốt đi theo sau, thậm chí còn có người lau nước mắt.
Cậu tinh mắt, nhìn thấy Đoàn Thành cùng văn phòng với Dịch Thanh Nguy. Đoàn Thành cũng nhìn thấy cậu đang đứng ở cửa, không nói gì, thậm chí cũng không thay đổi cảm xúc, vội vàng đi theo đoàn người mặc áo blouse trắng lên lầu.
Chính ánh mắt này khiến Tống Dã Chi bỗng nhiên thấy lo lắng. Quay đầu nhìn chỗ ngồi trống không của Dịch Thanh Nguy, cậu cắn răng, đi theo lên lầu.
Hóa ra họ đang đi đến phòng mổ.
Tầng phòng mổ càng hỗn loạn hơn, một người đàn ông mặc quần áo công trường, đội mũ bảo hộ, người đầy bùn đất, quỳ trên sàn nhà liên tục nói xin lỗi. Không ai đứng trước mặt anh ta, đều lạnh lùng đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào anh ta.
Không biết anh ta đang nói xin lỗi với ai.
Tống Dã Chi nhìn quanh, không thấy Dịch Thanh Nguy ở đây.
Vị bác sĩ tóc bạc trắng trông càng nghiêm nghị hơn, giọng nói trầm và vang: "Tránh ra!"
Ông chỉ vào ba người, nhanh chóng nói: "Mấy người vào thay người, những người khác làm gì thì làm đi, đừng đứng đây chắn đường mất thời gian!"
Một bác sĩ nam đeo kính đứng ra, vội vàng tiến lên: "Giám đốc! Tôi cũng muốn vào!"
Vị bác sĩ được gọi là giám đốc không dừng bước, phẩy tay bảo anh ta tránh ra, quát: "Vào làm gì! Còn non lắm, tránh ra!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!