Kính râm to bản, vốn dĩ không vừa vặn trên sống mũi Triệu Hoan Dữ, lại vừa khít trên khuôn mặt Tống Dã Chi. Mọi người đang hăng say chơi bóng chuyền bãi biển, chỉ riêng cậu nằm dài trên ghế bố, xuyên qua lớp kính đen tuyền, ngắm nhìn bầu trời đen tuyền, biển cả đen tuyền, và cả những con người đen tuyền.
Sau một cú dứt điểm ngoạn mục của Dịch Thanh Nguy, Vương Hành Hách bên kia giơ tay ra hiệu tạm dừng trận đấu. Cả nhóm ồn ào kéo nhau đi uống nước, nạp lại năng lượng. Dịch Thanh Nguy vừa đi vừa kéo vạt áo, muốn vén lên cho thoáng đãng, nhưng lại e ngại hình tượng, đành nửa kín nửa hở.
Khi tất cả đã tản đi mở nắp chai, chỉ có Dịch Thanh Nguy tiến đến trước mặt Tống Dã Chi. Anh cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng khẽ lướt, nâng chiếc kính râm đang che khuất nửa khuôn mặt cậu lên.
Tống Dã Chi dứt khoát nghiêng đầu nhắm mắt lại, cất giọng: "Chói nắng."
Bàn tay buông xuống, kính râm trở về vị trí cũ. Dịch Thanh Nguy cầm lấy chai nước trên bàn bên cạnh, nói: "Cứ có cảm giác em đang nhìn chú. Lúc đánh bóng cũng thế, vừa rồi đi tới đây cũng vậy."
Tống Dã Chi vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, hận không thể dán con ngươi lên người chú nhỏ của em. Biển đẹp thế này em không ngắm, người đông thế kia em cũng chỉ nhìn có một mình chú thôi."
Dịch Thanh Nguy ghét bỏ "tsk" một tiếng, không biết từ khi nào đứa trẻ này lại học được cách mỉa mai trơn tru đến thế.
Không phải một thói quen tốt.
Đợi Dịch Thanh Nguy uống xong nước, vặn chặt nắp chai, những người đang quạt gió hóng mát bên kia bỗng nghe thấy tiếng Tống Dã Chi kêu la xin tha. Nhìn sang, cậu đã bị Dịch Thanh Nguy chế trụ, không thể động đậy. Dịch Thanh Nguy cù lét vào eo cậu, Tống Dã Chi cũng vùng vẫy không nổi, như con cá giãy giụa cầu nước, liên tục nhận sai.
Triệu Hoan Dữ tiến lại gần xem xét, đóng vai một ngọn cỏ trên tường vui vẻ, ai nói dễ nghe thì theo người đó.
---
"Vương Hành Hách, tìm Tiểu Dương giúp tao mượn cái dây buộc tóc."
"Mày đừng có mà nghịch ngợm người ta lung tung như thế, được không?" Vương Hành Hách liếc xéo họ.
Ánh nắng mặt trời chói chang, đám đông trên bãi biển tr*n tr** phơi mình dưới cái nắng gay gắt. Bôi kem chống nắng xong, Tống Dã Chi ngồi trên ghế, Dịch Thanh Nguy đứng sau cậu nghịch tóc. Nghịch một hồi phát hiện ra là có thể buộc được, anh định buộc nửa phần tóc dài của cậu lên, cho mát mẻ dễ chịu, lại càng thêm tuấn tú.
Dịch Thanh Nguy khẽ nâng mí mắt: "Hay là chú nghịch em nhé?"
Triệu Hoan Dữ từ đằng xa chạy tới, người ướt một nửa, không biết là mồ hôi hay nước biển.
"Anh trai cháu hỏi ai muốn cùng anh ấy đi lướt sóng không!"
"Để cậu ấy đợi chú lát nữa." Mấy lọn tóc rũ xuống tay, Dịch Thanh Nguy lại cố gắng gom chúng lại, "Triệu Hoan Dữ, có dây buộc tóc thừa không?"
Triệu Hoan Dữ vén tay áo lên: "Có chứ, chú đi đi, để cháu lo."
Dịch Thanh Nguy chỉ vào cổ tay cô: "Đưa cho chú là được."
Triệu Hoan Dữ "xì" một tiếng.
Người cao to đều đi lướt sóng, người thấp bé thì ngâm mình chơi đùa ở vùng nước nông.
Biển cả tốt hơn bể bơi, nước là nước chảy, sóng triều cuồn cuộn, dâng lên rồi lại rút xuống. Tuy rằng luôn bị nó xô đẩy, nhưng lại thấy tự do đến lạ.
"Chúng ta lát nữa đi lặn biển nhé? Trông chuyên nghiệp ghê." Triệu Hoan Dữ nói.
Lần cuối Tống Dã Chi lặn biển là hồi cấp 2, biển không tốt, nước đục, cái gì cũng không nhìn rõ, chưa lặn được mấy mét tai đã bắt đầu đau, trải nghiệm không mấy tốt đẹp.
Cậu ngước nhìn khu vực lặn biển, nói: "Vậy phải chọn một huấn luyện viên giỏi."
Một đám trẻ con bên cạnh đột nhiên hét lên, hóa ra là một con sóng lớn đang ập đến chỗ họ. Mọi người đều không né tránh, cứ đứng thẳng người chờ bị sóng đánh, sau đó vừa phun nước phì phì, vừa phấn khích cười lớn.
Một quả bóng màu cầu vồng trôi đến trước mặt Tống Dã Chi, cậu nhặt lên, đánh ra như khi tập bóng chuyền. Cậu bé bắt được, ngọt ngào nói "Cảm ơn anh ạ".
Tống Dã Chi bơi đến trước mặt Triệu Hoan Dữ, nghiêng đầu nhìn cô, nhìn hồi lâu, hỏi: "Kem chống nắng có tác dụng không vậy? Sao tôi thấy... da cậu đen đi một tông rồi."
"Chống nắng..." Triệu Hoan Dữ sờ lên mặt, suy sụp kêu lên, "A! Tôi căn bản có bôi đâu! Mẹ ơi! Thẩm Lạc Giai mượn rồi không trả lại cho tôi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!