Chương 26: (Vô Đề)

Cỏ không mềm mại như vẻ ngoài, làn da sau tai không ngừng bị cào xước. Từng lớp mây dày đặc cuộn trào từ một góc trời, không ngừng tiến sát về phía Tống Dã Chi, cậu nín thở, cảm giác nghẹt thở như bị nhấn chìm trong vô biên sắc trắng.

Mây tràn qua bầu trời trước mắt, cậu khép mi.

Tống Dã Chi hiếm khi lười biếng trong giờ thể dục, hôm nay lại nằm thẳng cẳng trên bãi cỏ, nhắm mắt, trông vô cùng mệt mỏi. Chu Dã Thiện từ đằng xa đã dõi theo cậu, tiến lại gần ném một quả bóng chuyền, dừng ngay bên tay Tống Dã Chi.

"Cậu không tập nữa à?"

Tống Dã Chi ôm lấy quả bóng bên cạnh, ngồi dậy.

"Tập."

Môn thể dục cũng có bài kiểm tra cuối kỳ, các bạn học đều tranh thủ luyện tập.

Cậu thanh niên tích cực mọi ngày hôm nay có phần tiêu cực, lơ đãng trong lúc đỡ bóng, khiến bóng bay lệch, lăn xa. Cuối cùng dừng lại dưới một chiếc váy trắng, Tống Dã Chi thở dài, chạy đuổi theo.

Cô gái kia nhìn quả bóng, lại nhìn Tống Dã Chi đang chạy đến từ xa, do dự vài giây, nhấc chân đá.

"Aaaa - " Cô ấy hét lên, nhận ra, lại hạ giọng, ngữ khí gấp gáp, "Giày của tớ- "

Vẫn bị các bạn học xung quanh nghe thấy, mọi người đều quay sang nhìn, quả bóng và chiếc giày vẽ ra hai đường parabol khác nhau, trong đám đông vang lên tiếng cười khúc khích.

Tống Dã Chi cúi xuống nhặt quả bóng đang chậm rãi lăn tới, tiến thêm vài bước, nhặt một chiếc giày trắng nhỏ nhắn.

Cậu ngồi xổm xuống, đặt giày bên cạnh bàn chân trái đang kiễng của cô gái, tay ôm bóng, nói "Cảm ơn" với cô, lại nói "Xin lỗi".

Cô gái lúng túng không nhịn được cười: "Xin lỗi?"

"À..." Tống Dã Chi gãi gãi sau tai, "Giày của cậu..."

"Lá thư tớ viết cho cậu... cậu đọc chưa?"

Đột nhiên, chiếc váy trắng trước mặt trở nên quen thuộc, trong lòng nghĩ ngợi lung tung, Tống Dã Chi chỉ nghĩ đến những chuyện không quan trọng: Tại sao luôn mặc váy đi học thể dục?

Cậu quyết định giả ngốc: "Thư gì?"

"Tớ từng gửi thư cho cậu, tớ là Trần... lớp 13..."

Vai bị người phía sau ôm chặt, Chu Dã Thiện thở hổn hển bên cạnh cậu, chóp mũi lấm tấm mồ hôi.

"Nhặt quả bóng mà mất cả tiết học? Đi thôi -"

Tống Dã Chi bị Chu Dã Thiện ôm đi, đi được nửa đường, Chu Dã Thiện ghé sát lại, hỏi: "Này

- cái thư kia cậu đọc chưa?"

"Cậu nóng không?" Tống Dã Chi dùng ngón trỏ đẩy cậu ta ra, "Chưa đọc."

Bóng râm xanh mát kia là căn cứ địa của ba người họ trong giờ thể dục, Triệu Hoan Dữ đang ngồi trong bóng râm phe phẩy quạt, nhìn họ tiến lại gần.

"Chị Thi Oánh đi nước ngoài rồi, trưa nay bay, bay mất luôn. Trường học đã xin từ sớm, chị ấy nói với tôi, nếu chú nhỏ đồng ý chị ấy, chị ấy sẽ ở lại. Vậy là thất bại rồi nhỉ? Lúc nào tỏ tình tôi còn không thấy, chị ấy nhanh thật."

Triệu Hoan Dữ nói không ngừng, Tống Dã Chi cũng không ngừng uống nước. Cô nói xong, cậu vẫn còn uống.

Thấy hết nửa chai, Chu Dã Thiện ngăn cậu: "Để lại cho tôi một ít, được không?"

Triệu Hoan Dữ khẽ nheo mắt, nhìn về phía trước, chìm vào nỗi buồn không tên.

Chu Dã Thiện cúi đầu, hỏi: "Người ta tỏ tình thất bại, bà buồn bã cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!