Chương 24: (Vô Đề)

Thì ra Vu Thi Oánh không chỉ đến chơi, mà là ở nhờ. Cô của cô nàng bị cao huyết áp, phải nhập viện theo dõi điều trị. Anh họ lại đang làm việc ở Thượng Hải, không thể về ngay được, nên cô nàng tạm thời đến giúp đỡ. Triệu Hoan Dữ và cô nàng có mối quan hệ tốt, không ngại ngủ chung một giường. Hơn nữa, căn nhà này đối với ba người bọn họ hiện tại, chỉ là nơi dừng chân nghỉ trưa trong những ngày làm việc, sự xuất hiện của Vu Thi Oánh cũng không gây ra quá nhiều phiền toái.

Dịch Thanh Nguy dạo gần đây được điều đến khoa cấp cứu, đồng thời cũng không còn phải trực đêm nữa, nên mỗi trưa đều về khu chung cư ăn cơm, trái lại Tống Dã Chi lại vắng mặt.

"Vừa nãy cháu nói nhóc ấy và Chu Dã Thiện đi đâu thế?"

Triệu Hoan Dữ nhặt từng cọng hành trong bát ra, vẻ mặt không giấu nổi vẻ ghét bỏ. Bị Dịch Thanh Nguy gõ đũa vào tay, nhắc nhở, bảo cô vứt vào thùng rác, đừng để trên bàn.

Vu Thi Oánh xé một tờ giấy đưa cho Triệu Hoan Dữ.

"Lót giấy là được rồi."

"Cảm ơn chị Thi Oánh." Triệu Hoan Dữ lúc này mới chậm rãi đáp: "Đến nhà Chu Dã Thiện rồi ạ."

Dịch Thanh Nguy hừ một tiếng, cười khẩy: "Sao? Nhà Chu Dã Thiện ở khu dân cư của trường à?"

Làm cái chuyện gì mà bỏ gần tìm xa thế không biết.

Nghe giọng điệu có vẻ hơi tức giận, nhìn biểu cảm lại không giống, thật khó mà đoán ra.

Triệu Hoan Dữ cắn một miếng xúc xích, nói: "Anh trai Chu Dã Thiện mang về một thùng sách chuyên ngành hóa học, Chu Dã Thiện bèn mời Tống Dã Chi đến nhà cậu ấy xem."

Tống Dã Chi sau đó mấy ngày liền không đến, đến nhà Chu Dã Thiện xem sách hóa học gần một tuần. Dịch Thanh Nguy hỏi qua hai lần, sau đó cũng không hỏi nữa.

Đến cuối tuần, Tống Dã Chi như thường lệ đi đưa cơm, vừa bước vào văn phòng, điều đầu tiên cậu nhận ra là hai chậu xương rồng trên bàn biến mất, ngồi xuống ghế, chiếc khăn mặt treo bên cạnh bàn cũng không thấy đâu.

Cậu đang lấy làm lạ thì chị Tiểu Phương bưng một bát mì bò vào, nhìn thấy cậu, kinh ngạc nói: "Tiểu Tống sao em còn đến đây?"

"Em sao..."

"Chú nhỏ em mấy hôm trước đã chuyển đến khoa cấp cứu rồi mà, anh ấy không nói với em à?"

Quả thật là không nói, cả tuần nay không gặp mặt rồi.

Chẳng phải còn có điện thoại sao?

Tống Dã Chi xách hộp cơm đi tìm nửa vòng, đến quầy tư vấn của khoa cấp cứu, nói là mang cơm cho Dịch Thanh Nguy, nhờ chuyển hộ.

"Dịch Thanh Nguy? Cái cậu bác sĩ thực tập ấy à?" Cô y tá hỏi.

"Vâng ạ."

Cô ấy giơ tay chỉ chỉ, bảo lên tầng hai, cuối hành lang rẽ phải, xem người có ở văn phòng không.

Tống Dã Chi lắc đầu, mượn giấy bút, viết tên Dịch Thanh Nguy, kẹp lên nắp hộp cơm.

"Có thể nhờ chị giúp em đưa cho chú ấy được không ạ?"

Hôm nay gió lớn, mây trên trời trôi rất nhanh, trời sáng rồi lại tối, là do những đám mây bên cạnh mặt trời tan ra rồi lại tụ lại.

Tống Dã Chi đứng bên đường, trước mặt hết chiếc taxi này đến chiếc taxi khác dừng lại, đều bị cậu lắc đầu từ chối, cuối cùng một bác tài có chút nóng tính.

"Không bắt xe thì đứng bên đường làm gì? Sao? Cảnh sát giao thông mặc thường phục à?"

Tống Dã Chi nép vào bên trong vỉa hè.

Đi bộ dọc theo vỉa hè gần một tiếng đồng hồ mới về đến nhà, vừa mở cửa sân, đã thấy Thúy Phượng Hoàng vỗ cánh, ngó nghiêng bay đến. Móng vuốt sắc nhọn gõ lên phiến đá, phát ra tiếng sột soạt.

Cậu ngồi xổm xuống, bế con chim vào lòng bàn tay, đi về phía lồng chim.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!