Tháng Tư, tiết trời dở nóng dở lạnh, mầm cảm cúm dễ nảy; muốn dứt cơn bệnh dai dẳng ở chốn bệnh viện, bác sĩ thường trú cũng đành bó tay.
Trong phòng làm việc, vài chiếc bàn san sát nhau, tạo thành dãy dài vị trí ngồi. Theo hướng ngón tay chỉ, chỗ cạnh cửa sổ, mặt bàn ngổn ngang, giấy tờ tứ tung, hai chậu xương rồng xanh biếc lạc giữa đống tài liệu trắng toát, chướng mắt vô cùng.
"Cảm ơn."
"Anh ấy sắp đến ngay thôi."
"Vâng, cảm ơn." Tống Dã Chi khẽ gật đầu, lặp lại lời cảm tạ.
Cậu đến vào giờ cơm, Dịch Thanh Nguy vẫn còn trong phòng phẫu thuật.
Hộp cơm lơ lửng trên tay, tìm mãi chẳng thấy chỗ nào sạch sẽ để đặt. Tống Dã Chi xoay người, đặt lên bệ cửa sổ. Quay đầu nhìn đống tài liệu bừa bộn, liệu có trật tự nào ẩn sau vẻ hỗn độn này chăng? Cậu chỉnh tề gom lại thành một chồng, đặt lên giá tài liệu ở đầu bàn.
Xương rồng trồng trong cát mịn, gai cũng mềm mại.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa, giọng Dịch Thanh Nguy vang lên: "Nhóc con ốc đồng nhà ai đây?"
Áo blouse trắng tựa vầng hào quang, khoác lên chiếc áo sơ mi trắng thắt cà vạt, lên dáng người trẻ trung thẳng tắp, lại càng thêm bội phần.
Một vẻ uy nghiêm tràn đầy sức sống, khiến người ta liếc nhìn rồi lại muốn nhìn thêm, để phân định, rốt cuộc là khí phách ngời ngời đáng ngưỡng mộ, hay là vẻ uy nghi không giận tự oai đáng kính.
"Chú nhỏ, Chú Đào bảo chú bị bệnh, phải ăn chút gì ngon mới chóng khỏi, nếu không cứ kéo dài mãi thôi."
Thực ra Tống Dã Chi thấy thức ăn chẳng có gì đặc biệt, chỉ có bát canh cá là đáng giá, không biết đã tốn bao công sức người ta canh chừng bên nồi.
Dịch Thanh Nguy cởi áo blouse trắng, ngồi xuống, thong thả cởi từng chiếc khuy măng sét, lần lượt mở nắp hộp cơm. Tống Dã Chi chống cằm nhìn anh, vẻ uy nghiêm đã tan biến, chỉ còn lại nét tươi trẻ.
Cậu hờ hững nói: "Chú nhỏ, thảo nào chú bị cảm."
Dịch Thanh Nguy gõ hai chiếc đũa thẳng đứng xuống bàn, hiểu ý cậu: "Được, mời cháu qua kia lấy áo khoác cho chú."
Cậu đứng dậy, Dịch Thanh Nguy cúi xuống nhìn chân cậu, hỏi đã khỏi hẳn chưa, lại hỏi về vết thương trên trán, có để lại sẹo không, rồi hỏi đàn luyện thế nào, có thuận tay không.
Hỏi ra mới biết, mấy ngày nay anh bận rộn quá độ, chẳng quan tâm gì đến đứa trẻ này. Vội gắp một miếng cà tím sốt thịt băm tự thưởng cho mình.
Tống Dã Chi ngồi cạnh anh, nhìn anh ăn, Dịch Thanh Nguy chia nửa bát canh cá cho cậu. Tống Dã Chi lắc đầu từ chối, bảo anh tự uống, còn thêm một câu, phải uống hết đấy.
"Để chú xem vết thương trên trán, có để lại sẹo không."
Tống Dã Chi vén những sợi tóc mái lên, lộ vầng trán, ghé sát lại. Dịch Thanh Nguy tự mình che ánh sáng, ngón tay đặt lên mặt cậu, xoay đầu người ta qua lại, xem xét kỹ lưỡng, xem xong còn dùng đầu ngón tay ấn lên vết sẹo trắng hơn những chỗ khác, như thể đang ban thưởng cho nó.
"Cũng được."
Tống Dã Chi từ từ buông tay xuống, lắc lắc đầu, vuốt lại mái tóc cho suôn mượt.
Tiếp xúc cơ thể quả thực có thể rút ngắn khoảng cách tâm lý giữa người với người, thêm một lần chạm là thêm một phần thân thiết, tạo nền tảng tốt cho lần sau, từ đó càng gần, càng gần hơn nữa.
Tống Dã Chi tự kiểm điểm, việc bài xích tiếp xúc chính là nguyên nhân chính khiến giao tiếp của cậu trước đây kém hiệu quả.
"Đàn đâu?"
"Đàn là loại tốt nhất trong tiệm, mang về rồi ngày nào cháu cũng luyện."
"Nếu ghét luyện đàn thì đừng luyện nữa, cái buổi tối gì đó chúng ta cũng không đi đâu."
Tống Dã Chi cũng không chống cằm nữa, ngồi thẳng dậy: "Không ghét mà."
"Vậy sao ngồi nãy giờ không thấy lấy một nụ cười. Cả người ủ rũ thế kia."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!