Lúc chui vào túi ngủ, điện thoại trong quần áo rung lên, Tống Dã Chi kệ, chỉnh tề nằm xuống, lại rung một cái. Tống Dã Chi rướn tay ra, lấy điện thoại ra xem, là hai tin nhắn.
Dịch Thanh Nguy khom lưng đi vào lều, thấy Tống Dã Chi đã nằm xong rồi, hỏi: "Lạnh không?"
Tống Dã Chi lắc đầu: "Không lạnh."
Ánh mắt cậu chuyển lại màn hình điện thoại.
"Sau này liên lạc với mẹ nhiều hơn, được không."
Tống Dã Chi trở mình, vẻ mặt nghi hoặc, rồi mở tin nhắn trước đó ra.
"Mẹ và bố con tháng ba đã làm thủ tục ly hôn rồi."
- Tại sao phải chia làm hai tin nhắn gửi chứ? Tống Dã Chi nghĩ.
- Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi cậu đến Bắc Kinh, Kim Mân chủ động tìm cậu nói chuyện. Tống Dã Chi lại nghĩ.
- Cậu bị phán cho Tống Tuấn rồi nhỉ.
- Hoặc có lẽ bọn họ thậm chí còn không ra tòa, mọi người bình tâm tĩnh khí ngồi xuống thỏa thuận, nhà thuộc về ai, cổ phần thuộc về ai, Tống Dã Chi thuộc về ai, đường ai nấy đi.
Màn hình tắt ngúm, Tống Dã Chi ấn sáng. Lại tắt, lại ấn sáng. Dòng chữ kia bị đọc nát rồi, đọc đến mức cậu không nhận ra hai chữ "mẹ".
Dịch Thanh Nguy lại hỏi: "Lạnh à?"
Tống Dã Chi chọn hai tin nhắn, ấn nút "xóa".
[Bạn có chắc chắn muốn xóa không?]
Lúc này Tống Dã Chi cảm thấy hơi lạnh, nói: "Bây giờ thì hơi lạnh."
"Tay cứ run mãi." Dịch Thanh Nguy động đậy, nói, "Qua đây, ngủ chung một túi ngủ với chú."
Tống Dã Chi vứt điện thoại sang một bên, bò qua chen chúc với Dịch Thanh Nguy.
"Chú nhỏ, hôm nay chú có xịt nước hoa không."
Dịch Thanh Nguy nói: "Xịt rồi cũng bị mùi thịt nướng xông cho gần hết rồi."
Tống Dã Chi kiểm chứng, tay phải vươn lên, như dây leo sinh trưởng, nhẹ nhàng móc lấy cổ Dịch Thanh Nguy, ngửa mặt lên, cứ thế mà tiến lại gần.
Bàn tay Dịch Thanh Nguy đang đặt trên vai Tống Dã Chi đột ngột siết chặt, nhưng không lùi không nhường, bên cổ lúc nóng lúc lạnh, là hơi thở của Tống Dã Chi. Chỉ căng thẳng trong một khoảnh khắc, sức tay của Dịch Thanh Nguy thả lỏng, nhưng cảm giác tê dại từ cổ kéo dài đến sau gáy lại không thể tan biến.
Anh bóp gáy Tống Dã Chi: "Như một nhóc b**n th** ấy, ngửi cái gì thế?"
"Chú rất thích mùi hương này ạ? Lúc nào xịt cũng là nó."
"Thơm mà, cháu chẳng phải cũng thích à?" Dịch Thanh Nguy ôm cậu vào lòng, ôm chặt, cảnh cáo, "Lần sau đừng đột kích cổ chú thế này, suýt nữa thì đấm cháu rồi đấy."
Trong năm giác quan của con người, ký ức về khứu giác là lâu dài nhất. Nhưng Tống Dã Chi sợ xảy ra sai sót, cậu phải tìm ra loại hương này, mua về, tặng cho Dịch Thanh Nguy.
Gãi đúng chỗ ngứa, cũng là tấm lòng của cậu.
Tống Dã Chi lại duỗi ngón tay ra gãi gãi bên cổ anh, nhẹ nhàng, không mang ý vị trêu đùa, chỉ như là trêu chọc lúc rảnh rỗi, cậu nói: "Vậy thì phải làm quen đi chứ, cổ thành điểm yếu thì làm sao được?"
"Ai rảnh đi ngửi cổ chú?"
"Cháu ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!