Chương 17: (Vô Đề)

Mấy tuần sau đó, hễ cứ xếp ca đêm, Dịch Thanh Nguy lại chẳng hề bén mảng đến cửa nhà mình. Sáng sớm tan ca thì đến cổng trường Trung học phổ thông số 4 đón người, sau đó lại về ngõ nhỏ.

Tống Anh Quân thương cháu trai, bảo Tống Dã Chi đã thuộc đường rồi thì không cần đón nữa, ca đêm vất vả, tan ca cứ đến thẳng nhà ăn cơm, ngủ được thêm chút nào hay chút ấy.

Dịch Thanh Nguy không nghe, chỉ nói tiện đường.

Tống Anh Quân bảo, chuyện đưa đón này, Tống Dã Chi từ nhỏ đến lớn chưa từng khiến ai phải bận tâm, bao giờ cũng là ngày đầu khai giảng dẫn đi nhận đường, sau đó nhất quyết không cho người lớn đưa đón nữa.

Dịch Thanh Nguy cười, ra là thế à, nhóc ấy thích cháu đón thì càng phải đón thôi.

Anh vẫn như cũ nằm dài trên ghế lái canh ở cổng trường Trung học phổ thông số 4, thỉnh thoảng còn tiện đường đón cả Triệu Hoan Dữ hộ Thẩm Lạc Giai khi hắn bận.

Ngày 1 tháng 4, Cá tháng Tư.

Tống Dã Chi, Triệu Hoan Dữ, Chu Dã Thiện theo dòng người đi ra khỏi cổng trường, đại biểu môn Toán và ủy viên kỷ luật đứng hai bên Tống Dã Chi bàn bạc chuyện buổi chiều trêu đùa giáo viên, định liên hợp với lớp trưởng lớp bảy cùng nhau làm lại một tờ thời khóa biểu, đổi các tiết học buổi chiều thành tiết thể dục, để cô giáo đối diện với một lớp học trống trơn mà suy ngẫm về nhân sinh.

Triệu Hoan Dữ khoa tay múa chân, Chu Dã Thiện ôm bụng cười ngặt nghẽo, Tống Dã Chi kẹp giữa hai người, ai nói gì thì quay sang nhìn người đó, xoay tới xoay lui, giống như một đóa hướng dương đón ánh mặt trời.

Dịch Thanh Nguy ở trong xe nhìn ra, chính là một khung cảnh như vậy.

Hai người lên xe, hỏi bọn họ vừa nãy đang nói chuyện gì, Triệu Hoan Dữ lại thuật lại một lần.

Dịch Thanh Nguy nghe xong, đề nghị: "Còn có thể đổi bảng tên lớp với lớp mười một ở trên lầu các cháu ấy."

Triệu Hoan Dữ gật đầu: "Ý kiến này cũng hay đấy ạ!"

Rồi gửi tin nhắn chia sẻ với Chu Dã Thiện.

Dịch Thanh Nguy chần chừ không lái xe, nói: "Chú có quà tặng hai đứa."

Tống Dã Chi ở ghế phụ nghiêng đầu: "Quà gì ạ?"

Triệu Hoan Dữ không tin: "Thôi đi chú nhỏ, vừa mới nói chuyện Cá tháng Tư xong đấy."

Mọi người đều đang đói bụng, Dịch Thanh Nguy chẳng rảnh mà làm ra vẻ thần bí. Chỉ thấy anh xòe lòng bàn tay ra, hai chùm chìa khóa lấp lánh ánh vàng.

Tống Dã Chi khua khua: "Cái gì vậy ạ?"

Dịch Thanh Nguy chỉ vào tòa nhà ở phía xa: "Tòa 3 tầng 6 căn 1, ba phòng ngủ hai phòng khách, một bếp hai nhà vệ sinh."

Triệu Hoan Dữ kinh hô: "Chú nhỏ mua hả?"

Dịch Thanh Nguy mất hứng khoe khoang: "Thuê còn khó, nói gì mua."

"Lát nữa chú dẫn mấy đứa qua xem, sau này buổi trưa đến đó nghỉ ngơi cho gần, năm sau... không phải, học kỳ sau hai đứa lên lớp 12, có lẽ cuối tuần sẽ ở đó luôn."

Nhà không xa, nằm giữa bệnh viện và trường học, đi bộ năm sáu phút.

Căn hộ ở tầng cao nhất, ánh sáng phòng khách và phòng ngủ rất tốt, bếp mở, phòng ngủ chính có nhà vệ sinh. Dịch Thanh Nguy chắc hẳn đã thuê người giúp việc từ trước, trong nhà sạch sẽ thoáng đãng, Triệu Hoan Dữ vui vẻ lăn lộn trên chiếc giường màu hồng.

"Trên tầng thượng còn có một vườn hoa, chủ nhà bảo tùy ý sử dụng."

Trên bàn ăn tùy ý bày một bức tranh đã đóng khung cẩn thận. Tống Dã Chi liếc nhìn, thấy xử lý ánh sáng và bóng tối rất tốt, bố cục tuyệt vời, chỉ là màu sắc hơi khuôn mẫu, thiếu một chút linh khí, nhưng dù sao cũng nổi bật hơn những thứ tầm thường.

"Chú nhỏ, bức tranh này chú mua ạ?"

Dịch Thanh Nguy đi tới, lại cầm lên ngắm nghía: "Không phải, bạn học ở trường Mỹ thuật tặng. Cô ấy than thở đồ án tốt nghiệp chẳng có chút ý tưởng nào, ngược lại có thời gian vẽ cho chú một bức."

"Tặng chú, tặng làm quà sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!