Vẫn còn nhớ ngày mùng một Tết Nguyên Đán, sau bữa ngọ, các bậc trưởng bối ngồi thành hàng, mỗi người tay nắm chặt hai phong bao lì xì đỏ thắm. Chỉ riêng Triệu Hoan Dữ và Tống Dã Chi đứng đó, rồi hai người lần lượt đi từ đầu hàng, bắt đầu từ Dịch Thanh Nguy, Thẩm Lạc Giai, cho đến cuối hàng là Tống Anh Quân và Dịch Vĩ Công.
Từng người nhận lấy tiền mừng tuổi, từng người tạ ơn, chúc "Cung hỉ phát tài, vạn sự như ý, khỏe mạnh bình an".
Tống Dã Chi chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy, chỉ cảm thấy long trọng và thú vị, giờ đã mùng mười Tết rồi mà vẫn còn nhớ như in.
Triệu Hoan Dữ tiêu tiền vốn quen tay, huống chi nay bỗng chốc biến thành "phú bà", thế là xách theo đủ thứ lỉnh kỉnh đến gõ cửa nhà Tống Dã Chi, tiện thể rủ luôn cả Chu Dã Thiện.
Tống Dã Chi lục lọi trong đống đồ lộn xộn một cái hộp trông như thuốc, hỏi: "Cái này là gì?"
Triệu Hoan Dữ đang chọn đồ ăn vặt, bận rộn ngẩng đầu lên nhìn: "À, canxi. Chú nhỏ bảo tôi mang cho cậu, kia còn có sữa nữa. Nhỏ hơn tôi có một tuổi thôi, mà cao gần bằng tôi rồi, chú nói chú có hơi lo."
Chu Dã Thiện đứng bên cạnh cười, kéo người lại gần, hai người khẽ chạm vào nhau, dùng bàn tay làm thước đo, so ra thì đỉnh đầu Tống Dã Chi chỉ vừa tới môi cậu ta.
Cậu ta nói giọng bông đùa: "Dầu gội mùi gì thế? Thơm quá."
Tống Dã Chi đẩy cậu ta ra, nói: "Mùi gừng." Rồi quay sang Triệu Hoan Dữ, "Cậu cao bao nhiêu?"
Triệu Hoan Dữ: "Một mét sáu tám."
Tống Dã Chi: "Năm centimet cũng là cao chứ bộ, sao lại gần bằng cậu được."
"Con trai ở tuổi này còn chưa cao hẳn mà." Triệu Hoan Dữ nhướng mày, vén vạt áo lên để lộ vòng eo, "Hay là chân tôi dài nên trông cao hơn? So thử xem."
Chu Dã Thiện nói một câu nghe lọt tai: "Do cơ địa mỗi người thôi, cậu có lẽ còn chưa đến tuổi dậy thì, đừng lo." Cậu ta ghé sát lại gần hơn, chăm chú nhìn cằm Tống Dã Chi, "Xem kìa, râu ria cũng chưa mọc, giọng cũng chưa vỡ, còn sớm chán."
"Tôi vỡ giọng rồi."
Chu Dã Thiện giật mình, khoa trương nói: "Vậy giọng cậu... trước khi vỡ là kiểu ái nam ái nữ hả?"
Tống Dã Chi không thèm để ý đến cậu ta, sờ cằm rồi định đi làm bài tập.
Chu Dã Thiện giữ cậu lại: "Làm gì đấy, hôm nay đi xem phim đi."
Triệu Hoan Dữ bước lên một bước, vừa ăn xong đồ ăn vặt, tay còn dầu mỡ kéo tay Chu Dã Thiện ra: "Làm gì thế, mai khai giảng rồi, ông cũng làm đi, khai giảng có bài kiểm tra trình độ đấy."
Chu Dã Thiện đi rửa tay xong mới biết, Triệu Hoan Dữ không xem phim là vì bài tập về nhà nghỉ đông của cô còn chưa làm xong.
Tống Dã Chi bị phân công giúp cô chép lại khái niệm, không cần động não, rất thoải mái, cậu hỏi: "Tiếng Anh của cậu làm xong chưa?"
Triệu Hoan Dữ: "Tôi không định làm nha."
Tống Dã Chi: "..."
Triệu Hoan Dữ: "Sáng mai tôi đến tìm cậu, cùng ăn sáng rồi cùng nhau đi học."
Tống Dã Chi: "Được."
Triệu Hoan Dữ vỗ trán một cái: "Tối nay tôi ngủ ở đây, mai khỏi chạy đi chạy lại lằng nhằng."
Tống Dã Chi: "Được."
Tống Dã Chi cúi đầu viết rất chăm chú, im lặng một lúc, giả vờ vô tình hỏi: "Chú nhỏ... tìm trường cho tôi từ khi nào thế?"
"Hôm nọ trượt băng, cậu nói không muốn về, tôi chuyển lời, không biết..."
"Á!" Chu Dã Thiện tuyệt vọng hét lên một tiếng, giật lấy tờ văn ngôn mà Triệu Hoan Dữ đang chép, "Tôi! Tôi giúp bà chép! Được chưa!"
Triệu Hoan Dữ nhún vai, cười hì hì, xoay bút thư giãn cổ tay: "Tôi cũng không biết chú gọi điện cho cậu tôi từ khi nào, nhưng chắc là sau khi tôi nói không được mấy ngày."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!