Chương 14: (Vô Đề)

Phòng khách dần trở nên náo nhiệt, cuối cùng mọi người đều ngồi quây quần bên nhau để xem chương trình Xuân Vãn. Tống Dã Chi và Triệu Hoan Dữ ngồi bệt xuống sàn, gần tivi nhất. Cậu ngước nhìn phía sau, đảo mắt một vòng, hỏi: "Chú Đào đâu rồi?"

Tống Anh Quân xem đồng hồ, đáp: "Đi thu dọn giường chiếu và phòng cho khách rồi."

Dịch Vĩ Công đẩy gọng kính trên sống mũi, hỏi người đang xuất hiện trên màn ảnh là ai.

Triệu Hoan Dữ đáp lớn tiếng: "Ngưu Quần ạ."

Thẩm Kiến Nghiệp nói: "Vậy người bạn diễn bên phải của ông ấy đâu?"

"Phùng Củng ạ." Triệu Hoan Dữ tròn mắt, "Ông ngoại, chúng ta sống cùng nhau mười sáu năm rồi, giờ cháu mới biết ông còn không nhận ra Phùng Củng nữa đấy!"

Chưa kịp để Thẩm Kiến Nghiệp trách mắng, cô đã tự phá lên cười, khoanh chân cười nghiêng ngả, rồi đột nhiên ngồi thẳng dậy, vỗ đùi Tống Dã Chi, nghiêm túc nói: "Tiểu Dã, áo bông của chúng ta."

Tống Dã Chi: "..."

Trong phòng khách ồn ào vô cùng, tiểu phẩm diễn đến cao trào, khán giả vỗ tay hoan hô như sấm dậy, Dịch Cẩn và Phù Khác trò chuyện cũng phải ghé sát lại, dùng bàn tay che miệng. Giữa làn khói lượn lờ, chỉ có Dịch Thanh Nguy thấy cánh cửa phòng ngủ của Tống Dã Chi khẽ hé ra, thấy cậu cẩn trọng thăm dò đầu, bắt gặp ánh mắt anh, rồi im lặng gọi anh.

Dịch Thanh Nguy đóng cửa lại, yên tĩnh như thể hai thế giới khác biệt với bên ngoài.

"Sao vậy?"

Tống Dã Chi cởi áo khoác ngoài, lộ ra chiếc áo đỏ, quay lưng về phía Dịch Thanh Nguy, nghiêng đầu nói: "Hai cái nút ở eo sau lưng, cháu không cài được. Chú nhỏ, chú giúp cháu với."

Dịch Thanh Nguy kéo cậu đến chỗ có ánh sáng, không kéo thì thôi, vừa kéo, làn da trắng nõn bên dưới lộ ra không sót một chút gì.

"Bên trong cháu không mặc gì à?"

Tống Dã Chi cúi đầu nghịch mấy cái nút phía trước, đáp: "Dạ, chật quá, bên trong mặc thêm thì không mặc vừa áo ngoài nữa."

Dịch Thanh Nguy: "Không cộm da hử"

Tống Dã Chi: "Không cộm."

Dịch Thanh Nguy đã tự mình đưa tay thử, đầu ngón tay miết lấy lớp vải bên trong, mu bàn tay cọ vào làn da trơn mịn ấm áp, so sánh hai bên, sự khác biệt càng rõ rệt.

"Thế này mà bảo không cộm, thành cái rây rồi cháu còn cười hỏi chú có cần lọc bột mì không hả?"

Ban đầu là nhờ anh cài nút áo, giờ không nói hai lời đã bắt đầu cởi nút áo cho người ta, nói: "Mặc cái gì đó ôm người vào trước đã."

Tống Dã Chi cuống lên, vội vàng nắm lấy tay anh: "Chú nhỏ, cái nút này khó cài lắm, thật sự không cộm lắm đâu, mặc chụp ảnh xong cháu cởi ra mà."

Dịch Thanh Nguy hỏi: "Cái áo này có phải là áo nữ không, sao chật thế?"

"Không phải, tại Phúc Oa vốn đã không to." Tống Dã Chi cài lại mấy cái nút mà Dịch Thanh Nguy vừa cởi, "Chú nhỏ, đằng sau."

Tống Dã Chi cao hơn Triệu Hoan Dữ vài centimet, Triệu Hoan Dữ mặc chắc vừa.

Dịch Thanh Nguy liếc nhìn vòng eo thon gọn bị bó chặt trong chiếc áo, lười biếng cười mắng: "Triệu Hoan Dữ quen bày trò rồi."

Triệu Trung Tường trên tivi đang đếm ngược, máy quay chuyển cảnh, là những người Hoa kiều trên khắp thế giới chúc mừng năm mới, đúng giao thừa, pháo nổ vang vọng khắp ngõ hẻm.

"Chú Đào đứng im đi, để cháu để cháu."

Tống Dã Chi tiến lên chỉnh máy ảnh, đặt nó trên giá hoa, cũng đếm ngược: "Mười, chín, tám..."

Triệu Hoan Dữ kích động vô cùng, nhảy cẫng lên gọi cậu: "Nhanh nhanh, qua đây đi."

Đếm đến năm, Tống Dã Chi chạy về phía họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!