Cậu chưa bao giờ tốn công lựa chọn quà tặng cho ai, vì vậy cậu theo sự hướng dẫn của nhân viên bán hàng đi dạo qua các quầy hàng. Khi biết rằng trong hộp cậu đang ôm là cuốn sách sắp trả lại cho người nhận quà, nhân viên gợi ý cậu nên thêm một chiếc bút máy, vừa vặn để làm cặp.
Tống Dã Chi vừa hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, vừa xé một mảnh giấy trắng từ tập phác thảo, viết một dòng chữ thẳng tắp từ trên xuống dưới.
"Ngày 1 tháng 2 năm 1996, tặng Dịch Thanh Nguy."
Lại thêm vào góc hai hàng chữ tiểu Khải nhỏ xíu, vừa tủi thân vừa đoan chính.
"Thất bại."
Có lẽ nhân viên bán hàng cậu gặp và người mà bạn học cấp ba của chú Tống gặp năm đó là cùng một người
- cậu tỉ mẩn dán tờ giấy lên hộp quà bút máy, rồi đặt hộp quà vào chiếc thùng có khóa, nghĩ một cách vô lý.
Thùng đã khóa, những cảm xúc không biết đi đâu về đâu cuối cùng cũng có nơi để trở về.
Kỳ nghỉ của Triệu Hoan Dữ thật sự rất nhàm chán, luôn ba bữa nửa ngày vác cặp sách chạy đến nhà Tống Dã Chi, thỉnh thoảng còn dẫn theo Chu Dã Thiện. Hầu hết thời gian bọn họ đều học tập, ít khi cùng nhau ngồi trên sofa xem phim, đĩa phim thường do Chu Dã Thiện cung cấp.
Chu Dã Thiện và Tống Dã Chi tiến bộ rất nhiều trong môn toán, giống như đang ôm một cuộn len rối bời, được người ta dẫn dắt từ một mớ hỗn độn tìm thấy đầu sợi chỉ, rồi cứ thế mà đi theo sợi chỉ.
Dịch Thanh Nguy đã giúp Tống Dã Chi "lót đường" vào trường Trung học phổ thông số 4, cũng không phải là nhét người vào một cách thô bạo, Tống Dã Chi phải thi riêng khi nhập học, kiểm tra trình độ. Vì vậy, Tống Dã Chi nỗ lực hơn Chu Dã Thiện một chút.
Triệu Hoan Dữ thấy cậu cắm đầu vào môn toán, lo lắng nói: "Tiểu Dã, có cần xem qua cả môn tiếng Anh và khoa học tự nhiên không, đề thi của trường chúng ta mấy môn này cũng khó lắm."
Chu Dã Thiện ở bên cạnh đập bàn: "Bà không phải trốn thi tiếng Anh rồi sao! Vừa hay lấy bài thi ra cho cậu ấy thử sức."
Triệu Hoan Dữ lạnh lùng nói: "Vừa hay, ông không phải cũng trốn thi Hóa sao, ngày mai cũng mang qua đây đi."
Tống Dã Chi: "..."
Đợi đến khi Tống Dã Chi làm xong cả hai bài thi.
Chu Dã Thiện: "..."
Triệu Hoan Dữ: "..."
Tống Dã Chi chỉ vào cuốn bài tập trong tay Triệu Hoan Dữ: "Tôi có thể tiếp tục làm bài toán được không?"
Triệu Hoan Dữ: "... Làm đi."
Mà Tống Dã Chi một lần nữa gặp lại Dịch Thanh Nguy, đã là hơn nửa tháng sau, đêm giao thừa.
"Ông ơi, dán như vậy có ngay ngắn không ạ?"
Tống Dã Chi đứng rất cao, đang dán câu đối lên các cửa, quay đầu nhìn Tống Anh Quân, ông lại bận rộn trêu chọc chim rồi. Cậu bất đắc dĩ, lặp lại: "Ông ơi, dán như vậy có ngay ngắn không ạ?"
"À, dịch sang trái một chút là hợp."
Giọng nói trẻ trung giòn tan, còn mang theo ý cười.
Mới mười một giờ sáng đã có khách đến, làm Tống Dã Chi trên thang giật mình, cậu ngơ ngác hỏi: "Chú nhỏ... chú không lái xe đến sao?"
Dịch Thanh Nguy đứng trong ánh nắng, ngước đầu nhìn cậu: "Không vào được, đỗ ở đầu ngõ rồi. Dịch sang trái một chút, dán xong nhanh xuống đi."
Tống Anh Quân gọi anh vào nhà uống trà, Dịch Thanh Nguy từ chối, nói: "Bố cháu bảo cháu đến đón chú qua ăn trưa, xe ở ngay đầu ngõ rồi, đêm giao thừa cũng ở nhà cháu luôn ạ."
Tống Anh Quân: "Cô giúp việc nhà cháu chẳng phải được nghỉ rồi sao? Bên này lão Đào hôm qua đã bắt đầu bận rộn cả lên, chuẩn bị hết cả rồi, bảo bố cháu qua nhà chú, còn có Tiểu Cẩn Tiểu Diễm, ăn tết ở đây."
Tống Dã Chi cứ tưởng hai bên còn phải thương lượng mấy hiệp, ai ngờ Dịch Thanh Nguy không hề khuyên nhủ chút nào, lập tức đồng ý, nói vậy thì về đón họ qua ngay, phản ứng sảng khoái chọc cười Tống Anh Quân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!