Sau sáu ngày xảy ra sự việc, cơn mưa kéo dài liên tục cuối cùng cũng ngừng.
Những bụi cây rậm rạp ở xa đã đổi màu, từ màu xanh đậm chuyển sang xen kẽ vàng xanh, chen lẫn vài mảng đỏ rực, tạo thành một đường chân trời ngoài cửa sổ.
Mưa tạnh, trời quang, ánh nắng dịu nhẹ.
Trong ký ức của Hoắc Tư Thừa, phần về Chung Tức và Hoắc Tiểu Bão vẫn là mảng trống rỗng. Chuyên gia thần kinh đến khám lại cho Hoắc Tư Thừa, cho biết vẫn cần tiếp tục dùng thuốc. Nếu không có tiến triển, sau một thời gian có thể sử dụng máy điều trị hồng ngoại kết hợp điều trị.
Chung Tức đứng bên cạnh chuyên gia, lắng nghe những lời dặn dò.
Hoắc Tư Thừa nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, lông mày hơi nhíu lại, không biết là khó chịu vì ồn ào hay là cơn đau đầu lại phát tác.
Sau khi chuyên gia rời đi, hắn mới mở mắt, lạnh lùng nhìn về phía Chung Tức. Chung Tức thấy băng gạc trên trán hắnhơi lệch, định đưa tay chỉnh lại thì Hoắc Tư Thừa lập tức quay đầu tránh đi. Bàn tay Chung Tức lơ lửng giữa không trung, đầu ngón tay hơi cong lại.
Tối qua Chung Tức nói câu "không yêu" đó, lập tức kéo Hoắc Tư Thừa ra khỏi sự mong đợi dịu dàng của mình. Hắnthức trắng đêm, trăn trở trên giường, ánh mắt nhìn Chung Tức tràn đầy oán hận. Giờ oán hận đã nhạt đi một chút, biến thành ghê tởm.
Chung Tức bình tĩnh rút tay về, không nói gì, cất sổ khám và đơn thuốc của Hoắc Tư Thừa vào ngăn kéo.
"Có phải cậu mong tôi chết trong trực thăng không?"
Câu chất vấn của Hoắc Tư Thừa vang lên bên tai, Chung Tức lặng lẽ đẩy ngăn kéo lại, không trả lời. Hoắc Tư Thừa không còn chỗ để trút giận, ngẩng mắt lên thấy khung ảnh trên tường. Đó là một bức tường đầy ảnh chụp chung, những khung ảnh to bằng bàn tay được sắp xếp ngẫu hứng trên tường, tạo thành một kiểu dáng độc đáo.
Hoắc Tư Thừa không nhớ mình là người thích chụp ảnh ghi lại kỷ niệm, hắn ngạc nhiên sao trong nhà lại có nhiều ảnh như vậy. Một bức tường toàn ảnh chụp chung chưa đủ, trên đầu giường còn có một tấm ảnh cưới cỡ lớn, trong ảnh Chung Tức mặc vest trắng, tay cầm một bó hoa, Hoắc Tư Thừa đứng bên cạnh, tay choàng eo cậu ta.
Căn phòng này khắp nơi đều là bằng chứng về tình yêu của Hoắc Tư Thừa dành cho Chung Tức, loè loẹt, lung tung, phức tạp. Hắn nhớ rõ ràng khi mua căn nhà đầu tiên lúc 18 tuổi, đã đặc biệt dặn nhà thiết kế làm toàn bộ căn nhà theo tông màu đen trắng đơn giản nhất.
Hắn ghét những tấm ảnh này, ghét ánh mắt của mình nhìn Chung Tức trong từng tấm ảnh, như bị trúng bùa vậy, trôngthật ngu ngốc.
"Gỡ mấy tấm ảnh trên tường xuống." Hắn ra lệnh.
Chung Tức nhìn thẳng vào hắn, Hoắc Tư Thừa đón lấy ánh mắt đó, từng chữ từng chữ nói: "Gỡ hết mấy tấm ảnh trên tường xuống, tôi nhìn thấy đau đầu, cả tấm ảnh cưới này nữa."
Hắn tưởng Chung Tức sẽ lập tức ra tay gỡ xuống, nhưng Chung Tức lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
"Cậu gỡ..."
"Muốn gỡ thì tự anh dậy mà gỡ." Chung Tức bỏ lại một câu rồi rời khỏi phòng.
Hoắc Tư Thừa sững người một lát, hắn bị tức đến đau ngực, nằm trên giường hồi lâu không thể bình tĩnh lại.
Chung Tức đúng là khắc tinh của hắn.
Là kiếp nạn lớn nhất trong 28 năm cuộc đời thuận lợi của hắn.
Hoắc Tiểu Bão nhìn bác sĩ mặc áo blouse trắng từ phòng ba mẹ đi ra, tò mò nghiêng đầu, nhìn theo bác sĩ từ lúc xuống cầu thang cho đến khi rời đi.
Nhóc nhìn quả mọng đỏ trong tay, trong lòng thấp thỏm, không chắc sau khi bác sĩ đến, ba có còn cần quả nhóc mới hái không, cậu nhóc suy nghĩ một lúc, vội vàng đuổi theo.
Nhưng cảnh vệ gác ở cửa chặn nhóc lại, Tiểu Từ cũng vội vã chạy tới: "Tiểu Bão ơi, không được chạy lung tung."
Hoắc Tiểu Bão chỉ có thể ngơ ngác nhìn các bác sĩ lên xe, chiếc xe vòng qua tượng đài phun nước, khuất khỏi tầm mắt nhóc. Hoắc Tiểu Bão có một quả mọng trong tay, là nhóc hái vào sáng sớm. Cậu nhóc suy nghĩ một lát, quyết định đưa cho ba trước.
Mới leo lên lầu thôi là nhóc đã thở hổn hển rồi, lại còn sơ ý ngã một cái, nhưng nhóc không khóc, chỉ xoa xoa chân, lảo đảo chạy vào phòng ngủ chính.
Hoắc Tư Thừa vừa định cầm một tập tài liệu lên, khóe mắt thoáng thấy một bóng dáng nhỏ bé. Hắn lập tức căng cứng toàn thân, như đối mặt với kẻ thù.
Chung Tức đi rồi, giờ lại đến Hoắc Tiểu Bão.
Hoắc Tiểu Bão núp sau tủ quần áo một lúc, rồi lại lén lút thò đầu ra, chợt phát hiện Hoắc Tư Thừa đang nhìn mình. Hoắc Tiểu Bão mở to mắt, xác nhận ba đang nhìn mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!