Chương 76: Ngoại truyện 4

Đến tối, Hoắc Tư Thừa đã nghe thấy tiếng bụng Chung Tức kêu òng ọc. Hắn vừa định xuống giường thì lại bị Chung Tức ôm chặt lấy.

Hoắc Tư Thừa bật cười: "Không đói à?"

Chung Tức lắc đầu, vùi mặt vào ngực Hoắc Tư Thừa, hơi thở ấm áp xuyên qua lớp áo sơ mi của hắn. Hoắc Tư Thừa xoay người ôm Chung Tức vào lòng, bàn tay vuốt ve lưng anh, chậm rãi vuốt dọc theo xương bả vai xuống. Vì thấy ngứa, Chung Tức co rúm người chui vào khuỷu tay Hoắc Tư Thừa.

"Thật là dính người quá đấy, Tức Tức à."

Chung Tức lí nhí nói: "Không phải em, là do con."

"Ồ," Hoắc Tư Thừa cười cắn vành tai Chung Tức, khẽ nói bên tai: "Thì ra là do con chúng ta."

Tai Chung Tức nóng bừng đến mức không thể chạm vào được nữa.

Hiện giờ anh đúng là làm Hoắc Tư Thừa khổ sở chết đi được, gãi ngứa bên ngoài thì không đủ, mà muốn thâm nhập nông thì thai kỳ lại chưa đủ tháng. Vậy mà anh cứ dính chặt vào người Hoắc Tư Thừa, ôm thôi chưa đủ, nhất định phải Hoắc Tư Thừa siết chặt anh vào lòng mới được.

Anh không cho Hoắc Tư Thừa cắn gáy mình, nhưng anh lại nhất định phải cắn gáy Hoắc Tư Thừa, dùng đầu lưỡi liếm tuyến thể của hắn, còn nói: "Anh đã bị em đánh dấu rồi."

"Anh từ lâu đã bị Tức Tức đánh dấu mất rồi."

Hoắc Tư Thừa vừa dứt lời, đuôi mắt Chung Tức bỗng đỏ lên, anh xoay lưng lại. Mới một giây trước còn muốn dính sát vào Hoắc Tư Thừa không một kẽ hở, giây sau đã không thèm để ý đến hắn nữa.

"Sao lại không vui nữa vậy?"

Chung Tức khó chịu hỏi: "Nữa là sao?"

Hoắc Tư Thừa lần đầu tiên dẫm phải bãi mìn, hắn suy nghĩ một lúc, sắp xếp lại lời nói, hỏi: "Có phải... là vì chuyện đánh dấu không?"

"Tình cảm của anh dành cho Tức Tức không cần dùng đánh dấu để chứng minh."

Lời này về cơ bản không có vấn đề gì, chỉ là lúc này Chung Tức đang rất mẫn cảm, nghe gì cũng thấy không đúng, thế nên Hoắc Tư Thừa lại dẫm phải mìn. Chung Tức bất ngờ bắt đầu rơi nước mắt, vùi mặt vào chăn, Hoắc Tư Thừa dỗ thế nào cũng không được. Chẳng qua mấy phút sau, anh lại không hiểu sao quay người lại, lần nữa vùi mặt vào lòng Hoắc Tư Thừa.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, cho đến khi Thịnh Huyên đến tìm Hoắc Tư Thừa, Chung Tức mới trở lại bình thường.

Nếu là bình thường, Chung Tức nhiều lắm chỉ chào hỏi Thịnh Huyên vài câu rồi tự mình lên lầu. Nhưng lần này anh không chỉ ngồi xếp bằng trên sofa, còn chăm chú nhìn Hoắc Tư Thừa, hắn đi đến đâu, ánh mắt anh theo dõi đến đó, chờ Hoắc Tư Thừa nói chuyện xong với Thịnh Huyên rồi đến tìm anh, cả khuôn mặt đều viết đầy sự mong đợi.

Thịnh Huyên kinh ngạc nheo mắt, "Ủa chuyện gì vậy?"

Hoắc Tư Thừa không khỏi nhướng mày tỏ vẻ vui mừng.

"Em ấy có thóp gì trong tay cậu à?" Thịnh Huyên hỏi.

Nghĩ đến Du Khả Ngọc, Hoắc Tư Thừa không có tâm trạng đùa giỡn khoe khoang tình yêu với Thịnh Huyên nữa, chỉ nói: "Hội chứng phụ thuộc pheromone đó, biết không?"

Vì đã chia rẽ mối tình đầu ngây ngô của Chung Tức, Hoắc Tư Thừa luôn cảm thấy có lỗi trước mặt em ấy, thêm vào đó là ba năm xa cách vì gia nhập đội đặc công, Chung Tức cũng có oán giận với hắn, những năm này Hoắc Tư Thừa trước mặt Chung Tức chỉ biết khom lưng cúi đầu, không phải là xin lỗi thì cũng là dỗ dành bằng những lời ngon ngọt.

Giờ địa vị đảo ngược, Chung Tức chủ động làm nũng, đối với Hoắc Tư Thừa mà nói, không khác gì được vùng lên làm chủ.

Thịnh Huyên cười khẩy, "Vậy cậu lo mà tranh thủ trân trọng mấy tháng này đi nha. Cả đời chỉ có mấy tháng này được đãi ngộ như vậy thôi đó."

"Đợi đứa bé sinh ra, em ấy chắc chắn sẽ càng phụ thuộc vào tôi hơn."

Hoắc Tư Thừa tự tin vô cùng, nhưng Thịnh Huyên không tin điều này, trêu: "Sao tôi lại có linh cảm, đợi nhóc con sinh ra, cậu sẽ hoàn toàn trở thành tầng lớp thấp nhất trong nhà này nhỉ?"

Hoắc Tư Thừa cứng miệng: "Sao có thể chứ?"

Miệng nói thế, nhưng khi sữa trong nồi vừa sôi, hắn lập tức ngừng nói chuyện với Thịnh Huyên, xoay người vào bếp bưng sữa cho Chung Tức, còn thổi cho nguội, trước tiên để Chung Tức cầm cốc hâm tay, còn dặn dò: "Chưa uống vitamin vội, uống sữa xong, nửa tiếng sau mới uống vitamin."

Chung Tức ngoan ngoãn nhận lấy cốc, dựa vào lòng hắn. Cái dựa này có thể nói khiến Hoắc Tư Thừa vô cùng đắc ý, thư thái cả người, lưng thẳng tắp. Hắn ngoái đầu liếc Thịnh Huyên một cái, ý bảo Thịnh Huyên xem xem địa vị hiện tại của mình cao đến mức nào đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!