Chương 50: (Vô Đề)

Chung Tức không ngờ bản thân sẽ ra tay. Cho đến giờ, anh luôn đối xử hoà nhã với mọi người, dường như trong hai mươi sáu năm qua, mọi cảm xúc vui buồn của anh đều xoay quanh mỗi mình Hoắc Tư Thừa.

Đánh Hoắc Tư Thừa xong, bàn tay anh tê rần.

Chung Tức cúi đầu, nhìn vào lòng bàn tay mình. Anh vừa tát Hoắc Tư Thừa một cái.

Anh thực sự đã ra tay.

Có một khoảnh khắc anh cảm thấy mình hận Hoắc Tư Thừa, đồng thời, anh cũng hận chính bản thân mình.

Ngón tay từ từ co lại, Chung Tức nhắm mắt, nói với Hoắc Tư Thừa: "Anh ra ngoài đi."

Anh không muốn nói gì thêm, cũng không muốn nhìn thấy Hoắc Tư Thừa nữa.

Đêm đó, trời bất ngờ đổ mưa lớn, những giọt mưa đập vào bậu cửa sổ bên ngoài phòng bệnh. Hoắc Tư Thừa đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía xa, nơi mặt biển đen kịt như quỷ dữ, cùng những đám mây sấm chớp cuộn trào. Gió lớn cuốn mưa hắt vào trong, làm ướt đẫm vạt áo sơ mi trước ngực hắn.

Dây thần kinh nơi thái dương vẫn đau nhói, nhưng hắn không còn cảm nhận được gì nữa. Dường như có điều gì đó trong lòng đã vỡ vụn, những mảnh vỡ như thủy tinh rải đầy trong tâm khảm, cắt đứt sợi dây thần kinh cảm xúc của hắn.

Nhưng hắn không biết đó là gì.

Tổn thương não đã dẫn đến chứng mất trí nhớ có tổn thương thực thể, các biểu hiện lâm sàng giống với bệnh Alzheimer, những ký ức quan trọng bị xóa sạch khỏi trí não, nhưng cuộc sống những bệnh nhân đó vẫn tiếp diễn. Còn Hoắc Tư Thừa thì khác, khi Chung Tức bị gạt khỏi ký ức, hắn không trở về trạng thái của bảy năm trước, hắn đã đánh mất lòng nhiệt huyết, sự mạnh mẽ và tự tin của bảy năm trước. Ngược lại, hắn trở nên kiêu ngạo, độc đoán hơn.

Mãi sau này hắn mới nhận ra, bản thân hiện tại ngày càng giống Hoắc Chấn Lâm, người cha mà hắn ghét cay ghét đắng. Giống như Hoắc Chấn Lâm, người đã gây tổn thương cho vợ con mình.

Vậy nếu Chung Tức chưa từng xuất hiện, Hoắc Tư Thừa trên con đường cũ liệu có dần trở thành một Hoắc Chấn Lâm khác không?

Liệu có không?

Hoắc Tư Thừa bỗng nhiên cảm thấy mơ hồ.

Địa vị cao sẽ khiến con người dần quên mất bản chất ban đầu của mình. Năm xưa, Diệp Hội Lam, mẹ hắn cũng từng miêu tả Hoắc Chấn Lâm như vậy. Hoắc Chấn Lâm không phải ngay từ đầu đã vô tình bạc nghĩa, chỉ là sau này, ông ta và Diệp Hội Lam nảy sinh bất đồng về quan điểm, địa vị, sự kiêu hãnh ngày càng lớn của ông ta do được mọi người xung quanh tán tụng đã khiến ông ta không còn nghe lời khuyên của người vợ đầu ấp tay gối của mình nữa. Cuối cùng, cả hai dần xa cách.

Trước đây, Hoắc Tư Thừa chưa từng nghĩ mối quan hệ giữa mình và Chung Tức sẽ có điểm tương đồng nào với cha mẹ mình. Nhưng giờ đây, hắn bỗng tỉnh ngộ, nếu không có Chung Tức, không có Hoắc Tiểu Bão, nếu họ không mang lại cho hắn điểm tựa và bến bờ hạnh phúc...

Hoắc Tư Thừa bỗng nắm chặt khung cửa sổ, không dám nghĩ tiếp.

Xa xa, những con sóng biển cuồn cuộn, tiếng nước rơi vỡ òa như đang chế giễu sự tự làm tự chịu của hắn.

Đêm đó, Chung Tức ngủ không yên. Trong giấc mơ, Hoắc Tiểu Bão luôn khóc, những hình ảnh hiện trường vụ nổ liên tục nhoáng lên qua tâm trí, khiến anh bồn chồn bất an.

Tỉnh dậy, anh hỏi Chu Phỉ: "Tiểu Bão thế nào rồi mẹ?"

Chu Phỉ đáp: "Vẫn còn ho một chút."

Chung Tức ngẩng đầu lên.

Chu Phỉ do dự, thở dài: "Với còn chút phản ứng căng thẳng. Bác sĩ vẫn đang chơi cùng thằng bé."

Chung Nghị Đức mang cơm vào, đưa đến trước mặt Chung Tức. Chu Phỉ nói: "Ăn cơm trước đi. Ăn xong rồi mẹ sẽ đưa Tiểu Bão qua."

"Vâng." Chung Tức nhận lấy đôi đũa.

"Không sao đâu. Có để lại thì cũng là ở sau lưng, con có nhìn thấy đâu."

Những lời này chẳng thể nào làm dịu đi nỗi xót xa của cha mẹ, khuôn mặt Chu Phỉ đầy vẻ đau lòng.

Ăn xong, Chu Phỉ từ phòng bên quay lại, nói: "Chuyên gia vẫn đang chơi cùng Tiểu Bão, dùng cát để vẽ tranh. Chuyên gia bảo Tiểu Bão tự kể lại chuyện đã xảy ra hôm đó, cháu nó khá hợp tác. Nghe nói cách này có thể giúp Tiểu Bão tránh gặp vấn đề tâm lý sau này."

Chung Tức nghĩ ngợi rồi đáp: "Vâng, vậy để lát nữa gặp thằng bé vậy ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!