Chương 49: (Vô Đề)

Khi Thịnh Huyên nhận được cuộc gọi từ trợ lý Văn rồi chạy đến được bệnh viện, Chu Phỉ đang nắm lấy cổ áo của Hoắc Tư Thừa, gằn từng tiếng chất vấn. Tiếng của Chu Phỉ vang vọng khắp hành lang vắng vẻ của bệnh viện.

"Đây là cách anh hứa sẽ bảo vệ Tiểu Tức sao? Anh bảo vệ nó như thế này ư? Lúc nó gặp anh còn chưa đến hai mươi tuổi, khi đó nó thế nào? Giờ thì thế nào hả?"

Chung Nghị Đức đứng một bên nhưng không can ngăn.

Chu Phỉ giận đến mức không thể kiềm chế: "Anh thì hay rồi, quên sạch mọi thứ, sống thoải mái quá nhỉ?"

Hoắc Tư Thừa chỉ nói: "Mẹ, con xin lỗi."

"Đừng gọi tôi là mẹ! Trong thâm tâm tôi chưa từng chấp nhận anh," Chu Phỉ trừng mắt nhìn Hoắc Tư Thừa, giận dữ mắng, "Chưa bao giờ!"

Lời nói này như tiếng búa giáng mạnh vào màng nhĩ của Hoắc Tư Thừa, khiến hắn hoàn toàn suy sụp.

Thịnh Huyên cũng không dám tiến lên ngăn cản, chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Khi Chu Phỉ khóc đến kiệt sức, anh lập tức bước tới cùng Hoắc Tư Thừa đỡ lấy bà. Nhưng Chu Phỉ hất tay Hoắc Tư Thừa ra, trong mắt chỉ còn lại sự oán giận.

Bà nói: "Giám đốc Hoắc, hãy lập tức công khai với toàn liên minh rằng anh và Chung Tức đã ly hôn rồi đi."

Hoắc Tư Thừa sững người, lập tức lắc đầu: "Mẹ—"

"Anh hãy thông báo với truyền thông rằng hai người vì không hợp nhau mà quyết định ly hôn, để tất cả mọi người biết rằng hai người đã đường ai nấy đi. Chỉ có như vậy mới đảm bảo được sự an toàn cho Tiểu Tức và đứa bé. Từ nay về sau, chúng sẽ không còn bất kỳ liên hệ gì với anh nữa."

Thân hình cao lớn của Hoắc Tư Thừa dần trở nên cứng đờ.

"Vì thân phận và trách nhiệm của anh, chúng tôi không thể trách anh, luôn nghĩ rằng anh có nỗi khổ riêng, không nỡ làm khó anh. Nhưng đến nước này rồi, không trách anh thì còn trách ai? Phải có người chịu trách nhiệm chứ!"

Từng câu từng chữ của Chu Phỉ đều như lưỡi dao cứa vào tim Hoắc Tư Thừa, hắn không thể phản bác được lời nào.

Thịnh Huyên lùi lại một bước, hỏi trợ lý Văn đứng bên cạnh: "Tình hình của Chung Tức bây giờ thế nào rồi?"

"Phần lưng bị bỏng nhưng không ảnh hưởng đến nội tạng."

"Bỏng nặng không?"

"Bỏng cấp độ II, tổn thương tập trung từ vai đến xương bả vai, diện tích không lớn nhưng sưng tấy nghiêm trọng. Theo lời bác sĩ thì ít nhất sẽ phải chịu đau đớn trong một tháng," Trợ lý Văn kể lại mà vẫn còn sợ hãi. "Nhưng may là trời đang mùa đông, anh ấy mặc nhiều lớp áo nên mới không bị tổn thương đến dây thần kinh."

"Cậu ấy tỉnh chưa?"

"Vẫn chưa."

Thịnh Huyên nhíu chặt mày: "Khi Tư Thừa rời đi, cậu ấy không bố trí người trông coi trên đảo sao?"

"Ban đầu là có. Khi anh Chung đến đảo, vẫn luôn có người bảo vệ. Giám đốc Hoắc còn đặc biệt cử Phó trưởng phòng Lâm đến phụ trách an toàn cho cả gia đình anh Chung. Chỉ là hai ngày nay giám đốc đến đảo, lại đột nhiên có việc khẩn cấp của liên minh, phần lớn lực lượng bảo vệ đã được Phó trưởng phòng Lâm điều đi để hộ tống giám đốc lên máy bay. Chúng tôi đều nghĩ rằng anh Chung sẽ nhanh chóng đi về theo—"

Thịnh Huyên giơ tay, thở dài: "Giờ nói những chuyện này còn ích gì?"

Trợ lý Văn cúi đầu.

"Nếu biết trước thì tôi đã trì hoãn thêm vài ngày. Đúng rồi, thằng bé thì sao?"

"Cháu bé không bị thương, chỉ bị dọa sợ, khóc không ngừng. Mới vừa được bà Chung dỗ ngủ."

Sau khi nắm rõ tình hình, Thịnh Huyên bước tới, nói với Chu Phỉ và Chung Nghị Đức: "Chú Chung, cô Chu, cháu hiểu cảm xúc của hai người, nhưng Tư Thừa chắc chắn là người không muốn chuyện này xảy ra nhất. Mọi chuyện hãy đợi Chung Tức tỉnh lại rồi tính tiếp được không ạ?"

"Không được," Chu Phỉ lau nước mắt, nói: "Tiểu Tức quá mềm lòng. Tôi sẽ thay nó quyết định chuyện này."

Hoắc Tư Thừa còn muốn cứu vãn, nhưng đúng lúc này, bác sĩ bước tới nói: "Giám đốc Hoắc, anh Chung đã tỉnh lại rồi."

Hoắc Tư Thừa lập tức muốn vào phòng bệnh, nhưng bị Thịnh Huyên giữ lại. Thịnh Huyên ra hiệu bằng ánh mắt, "Để hai cô chú vào trước đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!