Nhạc Chấn Thao từ lâu đã nghe tiếng về tính cách và thủ đoạn của Hoắc Tư Thừa. Sau khi Nhạc Lập Tuyền bị bắt giam, gã ta luôn lo sợ mình cũng sẽ bị liên lụy. Dù những người xung quanh liên tục khuyên gã đừng quá lo lắng, vì nhà họ Nhạc là một danh gia vọng tộc với tài sản trải rộng trên nhiều lĩnh vực, chỉ cần động vào một phần, sẽ kéo theo cả hệ thống bị sụp đổ theo, Hoắc Tư Thừa hẳn sẽ không làm gắt tới mức đó đâu.
Thế nhưng, ngay ngày hôm sau, gã đã nghe tin từ Viện kiểm sát rằng sẽ bị khởi tố. Tin tức đó ngay lập tức châm ngòi cho cơn thịnh nộ của Nhạc Chấn Thao. Cả đời gã coi trọng nhất là tiền bạc và danh dự. Động đến tiền của gã chẳng khác nào lấy đi mạng sống của gã cả. Trong lúc mất bình tĩnh, gã ta bắt đầu lên kế hoạch bắt cóc.
Ai mà chẳng biết Hoắc Tư Thừa yêu thương vợ con, đây chính là điểm yếu duy nhất của hắn ta.
Nhạc Chấn Thao phái người âm thầm phục kích gần đảo Đông Thăng. Sau khi Hoắc Tư Thừa rời khỏi đó, phát hiện lực lượng cảnh vệ được điều đi một nửa để hộ tống hắn ra sân bay, gã nhận ra đây là cơ hội ngàn năm có một.
Gã lập tức ra lệnh hành động.
Chung Tức và đứa trẻ bị đưa đến một nhà máy bị bỏ hoang. Khi đội cảnh vệ kịp phản ứng và bao vây nhà máy, thì đã quá muộn. Nhạc Chấn Thao gửi thông điệp đến văn phòng căn cứ Blue Rock với yêu cầu: "Tha cho tôi, nếu không thì cùng chết."
Hoắc Tư Thừa đập bàn đứng bật dậy.
Nhìn bức ảnh Nhạc Chấn Thao gửi đến, mắt hắn đỏ ngầu như máu, toàn thân run rẩy không thể kiềm chế. Một người từng bình tĩnh, khôn khéo trong cận chiến như hắn, lúc này lại hoàn toàn rối loạn, đến mức không thốt nổi nên lời.
Chung Tức và Hoắc Tiểu Bão bị bắt cóc. Trong đầu hắn chỉ lặp đi lặp lại mấy chữ đó, còn lại là trống rỗng hoàn toàn.
"Lâm Phong đâu? Anh ta ở đâu?"
"Vì giám đốc phải vội về căn cứ, nên phó trưởng phòng Lâm đã điều phần lớn lực lượng cảnh vệ hộ tống anh ra sân bay. Ai ngờ lại bị Nhạc Chấn Thao lợi dụng sơ hở."
Thân hình Hoắc Tư Thừa chao đảo.
Là lỗi của hắn.
Hắn đã quá kiêu ngạo. Hắn nghĩ Chung Tức và con trai sẽ sớm quay về. Hắn nghĩ rằng chỉ cần đến đảo Đông Thăng một chuyến, là có thể đưa họ trở về. Hắn hoàn toàn không lường trước tình huống Chung Tức không trở lại, nên trước khi đi cũng không dặn dò Lâm Phong tăng cường cảnh vệ.
Cảm giác tội lỗi bao trùm lấy hắn.
Trợ lý Văn là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, nói: "Giám đốc, tôi sẽ lập tức thông báo cho đội cảnh sát vũ trang và đặc nhiệm khẩn cấp lên đảo."
Chung Tức từ từ tỉnh lại từ cơn hôn mê.
Lúc bị đánh ngất, anh và Hoắc Tiểu Bão vừa từ chợ trở về, tay xách một túi đồ trang trí cho căn nhà gỗ. Hoắc Tiểu Bão vừa nhảy chân sáo vừa khoe với anh rằng đã học đếm được từ một đến mười. Vừa dứt lời, một chiếc xe lao về phía họ. Chung Tức cảnh giác bế Hoắc Tiểu Bão lên, nhưng chưa kịp đổi hướng thì những kẻ trên xe đã lao xuống rồi xịt thuốc mê vào họ.
Anh mất ý thức ngay sau đó. Mở mắt ra, thứ đầu tiên anh thấy là chiếc đèn sợi đốt treo trần đã ngả sang màu vàng ố, bóng đèn thì bị vỡ một nửa. Phản xạ đầu tiên của anh là tìm Hoắc Tiểu Bão. May thay, Tiểu Bão vẫn nằm cạnh anh, thằng bé còn đang bất tỉnh. Chung Tức cúi xuống kiểm tra hơi thở của thằng bé, cảm nhận được nhịp thở đều đặn, anh mới hơi yên tâm chút.
Họ đã bị bắt cóc.
Trong cơn hoảng loạn, anh lại không thấy bất ngờ.
Trước khi Hoắc Tư Thừa chính thức đến nhậm chức tại căn cứ Blue Rock, đã có một khoảng thời gian anh bị theo dõi thường xuyên. Mọi người đều biết rằng, một khi Hoắc Tư Thừa trở thành giám đốc căn cứ, thì con đường đến vị trí Thống đốc Liên minh của hắn sẽ chẳng còn bao xa. Những kẻ dòm ngó đều muốn dùng Chung Tức để uy hiếp Hoắc Tư Thừa, nhưng lần nào cũng bị Hoắc Tư Thừa phát hiện và xử lý ngay lập tức.
Ba năm đã trôi qua, Chung Tức từ trạng thái luôn nơm nớp lo sợ dần trở nên lơi lỏng cảnh giác, nhưng không ngờ, mối nguy thực sự giờ đây mới đến. Anh buộc bản thân phải bình tĩnh lại, bắt đầu quan sát xung quanh.
Đây là một cái nhà kho bị bỏ hoang rộng khoảng hơn năm mươi mét vuông. Trên sàn ngổn ngang rác thải, nào là sổ ghi chép, nào là hộp thuốc lá rỗng, xung quanh còn chất đống những bao bột mì, nhưng ngày sản xuất trên bao đã cách đây ba năm. Xem ra, đây từng là kho trữ bột mì. Ở hai bên có hai cánh cửa, khe cửa bên trái có ánh sáng lọt vào, còn cửa bên phải tối hơn. Điều đó cho thấy cửa bên trái dẫn ra ngoài, còn cửa bên phải nối với một căn phòng nhỏ hoặc một nhà kho khác.
Cửa bên trái có một người canh giữ, tay cầm súng, xác nhận suy đoán của Chung Tức. Anh nheo mắt, cẩn thận quan sát cửa bên phải. Anh phát hiện cánh cửa này chỉ khép hờ, tay nắm đã gỉ sét, anh phán đoán đây có thể là đường thoát thân.
Chung Tức bị trói tay và chân bằng băng keo. Anh hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình, có lẽ Hoắc Tư Thừa đang trên đường đến cứu anh, cũng có thể chưa.
Mục đích bắt cóc anh và Hoắc Tiểu Bão rất rõ ràng, uy hiếp Hoắc Tư Thừa. Anh không biết kẻ đứng sau là ai, cũng không rõ chúng muốn đạt được điều gì thông qua việc đe dọa Hoắc Tư Thừa. Điều duy nhất anh biết là mình không thể ngồi chờ chết.
Anh không muốn trở thành quân cờ trong ván đấu quyền lực này, càng không muốn Hoắc Tư Thừa vì anh mà phải nhân nhượng, đồng ý những điều kiện phi lý, rồi sau đó tất cả biến thành gánh nặng tội lỗi trên vai anh.
Anh không muốn sống phần đời còn lại trong mớ ân oán không rõ ràng này. Anh phải tự nghĩ cách thoát thân ra.
Chung Tức quét mắt qua xung quanh, chưa kịp hành động gì thì gã canh cửa đã quát lên: "Không được động đậy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!