Chương 47: (Vô Đề)

Đối mặt với lời trách móc của Chung Tức, Hoắc Tư Thừa cảm thấy bối rối, cảm xúc đầu tiên xuất hiện không phải là đau khổ mà là hoang mang. Hắn hỏi Chung Tức: "Tiểu Tức, vậy em muốn anh phải làm thế nào đây?"

Hôm đó, ánh nắng chan hòa xuyên qua tán cây, rọi những mảng sáng loang lổ lên gương mặt Chung Tức, che khuất đôi mắt hơi cụp xuống của anh. Chung Tức quay đầu nhìn về phía căn nhà gỗ nhỏ của mình, im lặng không nói.

Vấn đề đè nặng giữa họ là, thực tế đã là như vậy, Hoắc Tư Thừa phải làm gì để "gương vỡ lại lành"?

"Anh thật sự không biết phải làm sao. Lấy chuyện ở biên giới làm ví dụ, anh đã triển khai vũ trang, phân tích thế lực và đánh giá tình hình, đảm bảo rằng Nhạc Lập Tuyền không dám hành động gì, rồi mới xuất phát từ căn cứ đến biên giới. Sự thật chứng minh chiến lược của anh là đúng. Tiểu Tức, anh hiểu sự lo lắng của em, nhưng anh không hành động liều lĩnh.

Anh có thể đảm bảo an toàn cho mình."

Hoắc Tư Thừa ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Đương nhiên, những tai nạn như sự cố trực thăng thì anh không thể đảm bảo hoàn toàn được. Nhưng mấy ngày trước, anh đã điều chỉnh đội hình bảo vệ của mình. Về sau, mỗi lần ra ngoài, anh nhất định sẽ chọn phương thức an toàn và ổn thỏa nhất, tuyệt đối không để em phải lo lắng nữa."

Chung Tức nhíu mày, sự bất lực dần biến thành bực bội. Anh kéo Hoắc Tư Thừa qua một bên, lớn tiếng chất vấn: "An toàn nhất, ổn thỏa nhất... Có vị Thống đốc Liên minh nào dám hứa hẹn như thế không? Tại sao anh lúc nào cũng tự tin như vậy?"

Thái độ vô trách nhiệm của Hoắc Tư Thừa khiến Chung Tức hoàn toàn nổi giận. Anh hỏi: "Anh có phải cảm thấy mình nhiều lần thoát chết nên hoàn toàn không xem trọng sự an nguy của bản thân? Trong mắt anh, có phải chỉ khi hấp hối mới gọi là nguy hiểm?"

"Tiểu Tức..."

Chung Tức trút hết mọi cảm xúc đang dồn nén: "Anh có bao giờ nghĩ tại sao Nhạc Lập Tuyền lại muốn truy sát anh đến cùng không? Vì anh quá mạnh mẽ! Anh lúc nào cũng nghĩ mình phải kiểm soát mọi thứ!"

Chung Tức tức đến mức lồng ngực đau nhói, lời nói cũng trở nên khó khăn: "Rõ ràng Blue Rock, Ocher và Thanh Nguyên là ba căn cứ cùng tồn tại, nhưng anh luôn phô trương, lúc nào cũng muốn lấn át người khác. Anh có từng nghĩ, sau này anh còn phải làm Thống đốc Liên minh không?"

Đôi mắt Hoắc Tư Thừa dần trở nên tối đi.

"Nhạc Lập Tuyền muốn giết anh, tôi không hề ngạc nhiên chút nào. Hoắc Tư Thừa, kẻ thù của anh không chỉ có một mình Nhạc Lập Tuyền."

"Tiểu Tức, anh sẽ tự bảo vệ bản thân thật tốt."

Chung Tức cười nhạt, cảm thấy bất lực: "Hy vọng là như vậy."

Dù hiện tại mọi thứ đang yên bình, nhưng trong lòng Chung Tức vẫn mang đầy lo lắng và nghi ngại. Hoắc Tư Thừa còn quá trẻ, quyền lực lại quá lớn. Còn hai tháng nữa mới đến lễ nhậm chức Thống đốc, muốn mọi chuyện diễn ra suôn sẻ trong khoảng thời gian này, gần như là không thể.

Thế nhưng, Hoắc Tư Thừa hoàn toàn không lo lắng. Một lần gặp sự cố trực thăng chẳng thể dạy hắn bài học gì. Trong những chiến dịch quân sự trước đây, hắn còn từng bị thương nặng hơn thế nhiều, mà sự tự tin của hắn cũng chẳng suy giảm chút nào. Bởi lẽ, nhờ vào sự cố lần này, hắn không tốn chút sức lực nào đã tống được Nhạc Lập Tuyền và Nguyễn Vân Tranh vào tù.

Hắn còn cho rằng đây là "nhân hoạ đắc phúc".

Thật ra, Chung Tức cũng có thể hiểu được, cha của Hoắc Tư Thừa là Thống đốc Liên minh, mẹ là tài phiệt tài chính, hắn sinh ra đã được muôn người chú ý. Kết quả phân hóa lại là Alpha cấp mười, năng lực học tập và thể chất của hắn xuất sắc đến mức phi thường. Hắn lớn lên trong sự tán dương và ngưỡng mộ, cho đến nay, những lựa chọn trong cuộc đời hắn hầu như chưa từng sai lầm.

Người như vậy, không tự tin mới là lạ.

Có lẽ quyết định sai lầm nhất mà Hoắc Tư Thừa từng đưa ra chính là yêu Chung Tức. Và quyết định sai lầm nhất của Chung Tức là để mặc bản thân chìm đắm vào đó, không thể quay đầu.

Không thể quay đầu, thì dừng lại cũng được, đúng không?

Chung Tức nghĩ.

Anh lần cuối cảnh báo Hoắc Tư Thừa: "Tôi đang sống rất tốt ở đây. Vậy nên đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi nữa."

Hoắc Tư Thừa nắm lấy tay Chung Tức, mặc kệ sự vùng vẫy của anh, dùng sức kéo anh về phía mình. Khi cúi xuống muốn hôn anh, hắn lại nhìn thấy ánh mắt hoàn toàn vô cảm của Chung Tức, tĩnh lặng như mặt biển không gió trong đêm tối.

"Anh nên tìm một Omega đi," Chung Tức ngước mắt nhìn hắn. "Người mà sau khi đánh dấu hoàn toàn sẽ không bao giờ rời khỏi anh được."

Hoắc Tư Thừa buông tay ra trong sự thất vọng, lắc đầu: "Nhưng anh yêu em, cả đời này chỉ yêu mình em thôi, Tiểu Tức. Anh muốn em quay về bên anh."

Vẫn là câu "Anh muốn". Hoắc Tư Thừa mãi mãi là chủ ngữ.

Lông mi Chung Tức khẽ rung, anh chán nản nói: "Hoắc Tư Thừa, anh mãi mãi không biết mình đã sai ở đâu."

Anh nhìn Hoắc Tư Thừa chậm rãi bước xuống núi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!