Chương 43: (Vô Đề)

Khi nhóm công nhân đến nhà Chung Tức và nhà bà Diêu để giúp gia cố mái nhà, cơn mưa lớn cũng đúng lúc kéo đến. Gió cuốn tới cùng cơn mưa rất dữ dội, nhiệt độ giảm mạnh, mặt biển nổi sóng cuồn cuộn. Đã quen với sự vững chãi của khu quân sự nơi Hoắc Tư Thừa ở, giờ nhìn căn nhà này, Chung Tức cứ thấy thật mong manh, như thể không đủ sức chịu đựng mưa gió.

Chung Tức không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn mái nhà bị những giọt mưa đập xuống kêu lộp độp. Chu Phỉ mỉm cười nói: "Đừng lo, nhà này chắc chắn lắm. Trước khi ông ngoại con qua đời, mẹ với cậu con đã bỏ ra trăm mấy để gia cố trong ngoài một lượt rồi. Các con bây giờ không hiểu được ngày khổ cực đâu, hồi trước mà được ở một căn nhà hai tầng như thế này, đừng nói là vui, phải nói là hạnh phúc lắm rồi."

Chung Tức bất đắc dĩ nói: "Con lo cho Tiểu Bão thôi, nó sẽ bị sợ."

"Nó có sợ gì đâu," Chu Phỉ chỉ vào phòng ngủ, cười nói: "Kìa, nhìn thằng bé kìa."

Hoắc Tiểu Bão đang bám vào cửa sổ, vẻ mặt tò mò nhìn những giọt mưa rơi xuống mặt biển. Dưới gầm giường, Đốm đang gặm đôi dép của cậu nhóc.

Chung Tức bước tới, đưa bình sữa cho Hoắc Tiểu Bão, rồi trải chiếc chăn lông nhỏ thấm mùi phoremone của Hoắc Tư Thừa lên gối của nhóc. Hoắc Tiểu Bão nhanh chóng nhận ra mùi hương quen thuộc, ôm bình sữa nằm lên chiếc chăn đó. Chung Tức nhéo má cu cậu, dỗ dành: "Tiểu Bão, ngồi dậy uống sữa đi con."

Lần này Tiểu Bão hơi bướng bỉnh, chỉ uống vài ngụm rồi đặt bình sữa sang một bên, nằm thừ người trên chiếc chăn. Chung Tức nhanh chóng nhận ra, không trách mắng hay khó chịu mà nằm cạnh nhóc, cũng gối đầu lên chiếc chăn đó.

Cậu nhóc hình như đang có tâm sự, tóc trên đỉnh đầu vốn hay dựng đứng nay cũng xẹp xuống.

Chung Tức kiên nhẫn nằm bên cạnh, hỏi han: "Tiểu Bão à, ba có mùi gì hả con?"

"Giống như cái cây to."

Chung Tức bật cười: "Cây to thì có mùi gì?"

Hoắc Tiểu Bão suy nghĩ một lúc nhưng không biết diễn tả thế nào, chỉ lí nhí nói: "Là cây to. Dưới cây là Tiểu Bão."

Tim Chung Tức khẽ run lên. Thực ra, nếu bỏ qua hai tháng hỗn loạn trước đó, Hoắc Tư Thừa hoàn toàn xứng đáng đứng đầu trong danh sách những ông ba tốt.

Dù thường xuyên bận rộn đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, hắn vẫn chưa bao giờ bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc quan trọng nào trong quá trình trưởng thành của Hoắc Tiểu Bão. Để nghe được tiếng "ba" từ con trai, hắn còn từng ngồi máy bay hơn mười tiếng chỉ để ở lại nửa giờ rồi lại vội vã rời đi. Chuyện như thế không chỉ xảy ra một lần.

Chung Tức thường tự trách mình vì đã khiến Hoắc Tiểu Bão mất đi cơ hội được tận hưởng trọn vẹn tình yêu của người cha, nhưng tạm thời anh cũng không có cách nào tốt hơn.

"Tiểu Bão thích ở đây không?"

Hoắc Tiểu Bão gật đầu: "Thích."

"Qua một thời gian nữa, nếu Tiểu Bão vẫn quá nhớ ba, thì để ông ngoại đưa con đi gặp ba nhé?"

Hoắc Tiểu Bão lập tức reo lên: "Được!"

Cậu bé rúc vào lòng Chung Tức, giống như một chú koala nhỏ ôm lấy eo anh, khẽ nói: "Mẹ, con không thích mưa lớn."

"Mưa sẽ sớm tạnh thôi, ngày mai con có thể ra ngoài chơi."

"Mẹ ơi, sóng lớn nuốt Tiểu Bão."

"Không đâu con, sóng biển còn xa lắm. Tiểu Bão không cần lo, mẹ sẽ bảo vệ con."

Hoắc Tiểu Bão giơ nắm tay nhỏ lên: "Tiểu Bão bảo vệ mẹ!"

Trong việc này, Hoắc Tiểu Bão hoàn toàn thừa hưởng tính cách của Hoắc Tư Thừa. Cả hai, lớn lẫn nhỏ đều cố chấp với những điều thật kỳ lạ, ví dụ như Hoắc Tư Thừa luôn khăng khăng rằng mỗi sáng khi tỉnh dậy, Chung Tức phải hôn đối phương trước, rồi mới đến Hoắc Tiểu Bão, thứ tự tuyệt đối không được sai.

Nghĩ đến đây, Chung Tức lại nhớ đến Hoắc Tư Thừa.

Anh hít một hơi sâu, như làm ảo thuật, từ sau lưng lấy ra một bộ quần áo bé xíu: "Tiểu Bão nhìn này con, bà ngoại làm cho Đốm một bộ quần áo, dùng từ yếm cũ của Tiểu Bão đó. Tiểu Bão mặc thử cho Đốm nhé?"

Tiểu Bão "Oa" lên một tiếng, phấn khích: "Đốm mặc quần áo!"

Chung Tức bế Đốm đặt lên đùi, để Hoắc Tiểu Bão mặc quần áo cho nó. Tiểu Bão cẩn thận nắm lấy chân Đốm, nhét từng chân vào tay áo. Đốm thì không vui, miễn cưỡng để mặc đồ, sau khi xuống giường, ngay cả đi đứng cũng không được tự nhiên nữa, hai chân của nó cứng đờ, thẳng như hai que gỗ, chẳng thể điều khiển nổi.

Hoắc Tiểu Bão nhìn mà lo lắng không thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!