Chương 42: (Vô Đề)

Nhiệt độ trung bình trên đảo Đông Thăng là 21 độ, quanh năm không có sương giá, dù là mùa đông cũng không quá lạnh. Có điều vào tối qua, gió thổi rất mạnh, làm cửa kính rung lên từng hồi. Chung Tức tỉnh dậy khi trời vừa hửng sáng, anh khoác áo ngoài rồi bước đến bên cửa sổ để xem có tấm kính nào cần thay không.

Ngôi nhà này đã được sửa sang lại một năm trước khi ông ngoại qua đời, thực ra không quá cũ, chỉ là lâu ngày không có người ở nên thiếu đi hơi ấm của con người. Chung Tức ghi lại số kính cần thay, sau đó nhét tạm những miếng bìa cứng đã gấp sẵn vào khe giữa khung cửa và kính, gia cố tạm thời để tiếng gió không làm Hoắc Tiểu Bão thức giấc.

Dạo gần đây, Hoắc Tiểu Bão luôn ngủ cùng Chung Tức. Thật ra cũng không rõ là cậu nhóc không rời được Chung Tức, hay chính Chung Tức không nỡ rời xa nhóc nữa.

Hai người luôn phải ôm nhau mới có thể ngủ ngon.

Chung Tức quay lại bên giường, Hoắc Tiểu Bão vẫn đang say ngủ trong chăn. Điều kiện sinh hoạt trên đảo đương nhiên không thể so với dinh thự của giám đốc căn cứ, nhưng Tiểu Bão thích nghi rất nhanh.

Nhóc ngủ trên tấm chăn lông dày mà Chu Phỉ mua, mặc bộ đồ ngủ mềm mại, giấc ngủ thật ngọt ngào. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, hàng mi dài cong vút. Càng nhìn, lòng Chung Tức càng mềm mại hơn.

Có lúc anh thầm thấy may mắn, may mà thằng bé mới chỉ hai tuổi, cái đầu nhỏ xíu chưa chứa được nhiều thứ. Một giây trước còn sụt sùi nói nhớ ba, giây sau thấy bạn cún nhà hàng xóm liền thôi khóc, lau nước mắt rồi chạy đi chơi với bạn chó đốm. Nếu lớn thêm chút nữa, mọi chuyện sẽ chẳng còn đơn giản như vậy, sẽ phải cân nhắc rất nhiều điều.

Chung Tức muốn hôn lên má nhóc, nhưng lại sợ làm con thức giấc, đành nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp kín cho thằng bé.

Anh một mình bước ra khỏi phòng ngủ. Một cơn gió lạnh ào tới, anh vội kéo chặt áo khoác, lấy thêm chiếc khăn quàng cổ quấn vào. Gần đây, anh luôn tỉnh rất sớm, thường thức giấc lúc năm giờ hơn và không thể ngủ lại.

Ba mẹ vẫn chưa dậy.

Mở cửa, gió lạnh càng thêm dữ dội, Chung Tức vùi mặt vào khăn quàng, cầm theo cây chổi bước ra khỏi nhà.

Chu Phỉ không hề nói quá, phong cảnh nơi đây thực sự rất đẹp, ra khỏi cửa là biển cả, sau lưng là núi, ngọn núi không cao lắm, có những bậc thang đá, nhưng cỏ dại mọc rất nhiều. Hôm qua, Chung Tức đã leo thử một lần, tìm được một chỗ thích hợp để dựng điểm ngắm sao, anh đã đánh dấu lại. Tuy nhiên, cỏ mọc xung quanh quá nhiều, cần thời gian dọn dẹp.

Anh dự định xây một căn chòi nhỏ ở đó, đặt kính viễn vọng bên trong để cùng Hoắc Tiểu Bão ngắm được sao trời.

Mặt trời đã lên cao, cảnh bình minh bị bỏ lỡ, ánh nắng chiếu rọi làm biển cả phủ đầy sắc đỏ, tím. Chung Tức bước ra sân đón ánh nắng sáng sớm, chỗ này cỏ dại vốn đã được Chu Phỉ và Chung Nghị Đức dọn dẹp sạch sẽ, nhưng gió thổi suốt đêm đã làm bay tới đầy bụi bặm. Chung Tức cầm chổi quét dọn từng chút một.

Làng Vân Thủy vẫn chìm trong sự yên tĩnh của buổi sáng sớm, nơi đây tầm nhìn thoáng đãng, gió lạnh thổi qua mặt lại khiến lòng người cảm thấy khoan khoái.

Tông màu chủ đạo của làng Vân Thủy là màu xanh lam, nhà nào cũng có hàng rào xanh, tường nhà xanh, tháng hai, làng trồng loài hoa Thanh cúc, đến tháng sáu là hoa Chuông xanh. Đến mùa đông, khi không thể trồng hoa, mọi người sẽ làm khô hoa Chuông và Thanh Cúc từ trước, bó thành những bó hoa xinh xắn treo lên tay nắm cửa.

Lúc Chung Tức mới đến đây, hàng xóm đã tặng anh một bó hoa khô.

Đảo Đông Thăng nằm ở rìa khu vực Thanh Nguyên, có núi có biển, người dân tự cung tự cấp, tính tình chất phác, không bận tâm đến chuyện thế sự. Chung Nghị Đức hỏi họ có biết gì về cuộc bầu cử thống đốc gần đây không, chỉ có vài thanh niên gật đầu nói: "Dạ biết, tụi cháu có nghe qua rồi, nhưng mà liên quan gì đến mình đâu."

Chung Tức mỉm cười, nghịch bó hoa khô trong tay, thì thầm: "Đúng vậy, liên quan gì đến mình chứ?"

Nhà ông ngoại nằm ở phía nam làng Vân Thủy, gần núi nên dân cư không nhiều, bên trái là một cặp vợ chồng già đã sống bên nhau hơn năm mươi năm, con cái ông bà đều ở xa, hiếm khi trở về. Chu Phỉ bảo Chung Tức gọi họ là ông bà Diêu.

Bên phải nhà là nơi ở của một thầy giáo trung học tên Lê Phi Minh, anh dạy toán và vật lý tại trường trung học Vân Thủy, chưa đến ba mươi tuổi, đeo một cặp kính, khí chất ôn hòa. Lần đầu tiên Chung Tức nhìn thấy Lê Phi Minh, anh thoáng ngẩn người, cứ ngỡ mình vừa gặp lại Thẩm Bân Bạch.

Mấy ngày trước, họ tình cờ gặp nhau một lần. Thấy nhà họ Chu đột nhiên có người đến ở, Lê Phi Minh đặt sách giáo khoa xuống, hỏi Chung Tức có cần giúp chuyển đồ không.

Chung Tức xua tay, nói: "Không cần đâu."

Chu Phỉ bước tới giới thiệu: "Đây là Tiểu Lê, mẹ cậu ấy ngày xưa chơi rất thân với mẹ."

Chung Tức mỉm cười gật đầu, còn gọi Hoắc Tiểu Bão đang bứt cỏ gần đó đến chào hỏi: "Tiểu Bão, chào chú đi con."

Hoắc Tiểu Bão ngoan ngoãn nói: "Con chào chú."

"Chào con," Lê Phi Minh cúi người xoa đầu cậu bé, dịu dàng hỏi: "Con mấy tuổi rồi?"

"Hai tuổi."

Ánh mắt Lê Phi Minh chuyển sang Chung Tức, do dự nói: "Tôi cứ thấy hình như đã gặp anh ở đâu đó rồi."

Chung Tức mỉm cười: "Chắc không đâu, lần cuối tôi về đây là khi mới ba tuổi thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!