Chương 41: (Vô Đề)

Từ khu chung cư tại vịnh Thiên Nga, khu Tinh Hải đến làng Vân Thủy trên đảo Đông Thăng cần phải đổi ba lần phương tiện di chuyển. Chung Tức mang theo Hoắc Tiểu Bão cùng ba mẹ bước lên chuyến bay rời khỏi Tinh Hải.

Nói chính xác thì đảo Đông Thăng thuộc sự quản lý của khu vực Thanh Nguyên, nhưng vị trí hẻo lánh, cách rất xa khu vực trung tâm của liên minh, từ trước đến nay đều ít ai biết đến.

Năm xưa, ông ngoại của Chung Tức vì tương lai của con cháu mà đã phải dồn hết tâm huyết để rời khỏi được ngôi làng chài nhỏ, tìm được một chỗ định cư ở khu vực Tinh Hải. Kết quả cuối cùng là cả gia đình lại chuyển về chốn cũ.

Sau khi giúp Hoắc Tiểu Bão thắt chặt dây an toàn, đắp lên người thằng bé một chiếc chăn nhỏ, Chung Tức bắt đầu nhìn qua cửa sổ máy bay xuống nơi mà anh đã sinh sống rất nhiều năm qua. Có lưu luyến không? Không hẳn, bởi những người anh yêu thương nhất đều đang ở bên cạnh, nhưng anh lại cảm thấy day dứt vì ba mẹ đã già mà vẫn phải bôn ba vì mình.

Hoắc Tiểu Bão sau khi ngủ một giấc trên đường đến sân bay, giờ đây rất tỉnh táo, cậu nhóc ôm bạn gấu của mình, hỏi Chung Tức: "Mẹ ơi, chúng ta đi đâu thế?"

"Đến một hòn đảo nhỏ, trên đảo có một ngôi làng tên là Vân Thủy. Ngày xưa ông cố của con từng sống ở đó."

"Làng Vân Thuỷ." Hoắc Tiểu Bão lặp lại, giọng nói lảnh lót. Chung Tức mỉm cười, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của Hoắc Tiểu Bão, sau đó nắm lấy bàn tay bé xíu của cu cậu.

Bàn tay nhỏ bé của Hoắc Tiểu Bão không to bằng lòng bàn tay của Chung Tức, nhưng nhóc vẫn cố sức nắm chặt lấy ngón tay của mẹ.

Chung Tức biết Hoắc Tiểu Bão không nỡ rời xa Hoắc Tư Thừa. Những ngày gần đây, có lẽ thằng bé đã nhận ra mình sắp phải xa ba, nên dù là lúc ăn cơm hay chơi xếp hình, thằng bé cũng thường xuyên ngước lên nhìn Hoắc Tư Thừa. Khi Hoắc Tư Thừa ôm nhóc, nhóc sẽ giãy giụa, nhưng khi ba quay đi, nhóc lại tủi thân quay ra đòi bế.

Sáng nay khi rời khỏi nhà cùng Chung Tức, Hoắc Tiểu Bão cứ ngoái đầu nhìn lên tầng trên. Hoắc Tư Thừa vẫn chưa tỉnh sau cơn say tối qua. Nhóc gọi một tiếng "Ba ơi," nhưng trên lầu không có ai đáp lại.

Hoắc Tư Thừa không chạy xuống như nó mong đợi.

Trên đường đến sân bay, Hoắc Tiểu Bão cuộn tròn trong lòng Chung Tức, nghẹn ngào khóc suốt chặng đường, chỉ đến khi lên máy bay rồi, nó mới dừng lại, nhưng đôi mắt vẫn còn đỏ hoe.

"Tiểu Bão à," Chung Tức nhìn vào mắt nó, nghiêm túc nói: "Con mãi mãi là bảo bối mà ba mẹ yêu thương nhất. Chỉ là bây giờ con cần cùng mẹ đến một nơi con chưa từng đến để chơi thôi, nên con không cần phải sợ đâu nhé."

Hoắc Tiểu Bão gật đầu, đáp: "Tiểu Bão không sợ." Nói xong, cu cậu giơ nắm đấm nhỏ lên, thể hiện lòng dũng cảm của mình.

Máy bay bắt đầu lăn bánh, Chung Tức thấy Hoắc Tiểu Bão len lén cúi người nhìn qua cửa sổ, môi nhóc chu lên, chăm chú nhìn về tòa nhà cao hình chữ H ở xa xa, đó là trụ sở của căn cứ Blue Rock, nơi Hoắc Tư Thừa làm việc.

Hoắc Tiểu Bão đã đến đó mấy lần nên nhóc vẫn còn nhớ. Nhóc không nỡ rời xa Hoắc Tư Thừa, nhưng không nói ra, điều này khiến Chung Tức cảm thấy sống mũi cay cay, anh nhắm mắt lại, nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ lăn trên má.

Máy bay tăng tốc bay lên mây. Cuộc sống mới cũng sẽ bắt đầu.....

Sau buổi tiệc linh đình, sự huyên náo đã hoàn toàn tan biến vào màn đêm, Hoắc Tư Thừa ngồi một mình bên quầy bar, uống đến say mèm. Khi tỉnh dậy, hắn thấy cả phòng khách lẫn phòng trẻ em đều đã trống trơn.

Hắn ngẩn người vài giây, sau đó vội vàng gọi điện cho Chung Tức.

Điện thoại đã tắt máy.

Chỉ còn lại một đoạn ghi âm: "Hoắc Tư Thừa, hy vọng anh đừng tìm tôi. Từ trước đến nay tôi vốn không phải kiểu người hành động bốc đồng, nếu đã quyết định rời đi, tức là tôi đã suy nghĩ thấu đáo, cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Nếu anh ép buộc tôi trở lại, thì chỉ khiến mẹ con tôi càng xa anh hơn. Anh cũng không muốn con mình phải sống tha hương nơi xứ người, đúng không? Về quyền thăm nom, đợi đến khi tôi ổn định cuộc sống xong, sẽ nhờ ba tôi liên lạc với anh để anh có cơ hội gặp con nó.

Số điện thoại của tôi đã hủy rồi, đừng liên lạc nữa."

Hoắc Tư Thừa tức giận ném điện thoại xuống đất, điện thoại vỡ tan tành, âm thanh chói tai vang lên.

Hắn định lao ra ngoài, định cử người đi bắt Chung Tức về, nhưng vết thương gãy xương chưa lành hẳn, vừa dùng lực cái là cơn đau dữ dội ở đầu gối đã ập đến. Hắn lảo đảo vịn lấy cột giường, cảm xúc trong lồng ngực cứ cuộn trào, vai không ngừng run rẩy.

Hình như hắn đã thật sự mất Chung Tức rồi.

Hắn yêu Chung Tức, yêu suốt bảy năm qua, rồi lại quên mất đi. Sau đó, một cách mơ hồ, hắn lại yêu đối phương lần nữa, nhưng khi còn chưa kịp hiểu rõ tình cảm ấy từ đâu mà đến, hắn lại đánh mất người ấy.

Lần này không phải ngủ riêng, không phải cãi vã chiến tranh lạnh, mà là hoàn toàn mất đi.

Đánh mất Chung Tức, đánh mất cả con trai.

Nhìn những bức ảnh chung treo trên tường, lửa giận bốc lên trong lòng, hắn đập vỡ tất cả. Cảnh vệ vội vã chạy đến ngăn lại: "Giám đốc!"

Hoắc Tư Thừa thở hổn hển ngồi trên mép giường, chỉ vào đống bừa bộn trên sàn, nói: "Gửi tất cả những thứ này cho Chung Tức."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!