Chương 40: (Vô Đề)

Chung Tức không nói cho Hoắc Tư Thừa biết ý định rời đi của mình. Anh biết rõ, một khi nói ra thì sẽ chẳng bao giờ có thể thoát khỏi được Hoắc Tư Thừa, bởi đối phương sẽ có đủ cách để giữ chân anh lại. Vì vậy, Chung Tức phải chuẩn bị tất cả mọi thứ từ trước.

Hành lý gần như đã được xếp xong, đều được giấu trong tủ quần áo, chỉ còn một ít đồ dùng sinh hoạt của Hoắc Tiểu Bão là còn đang nằm rải rác ở phòng bếp và phòng khách. Anh không định mang chúng theo, nên đành nhờ mẹ mình đến trung tâm thương mại mua đủ những thứ cần thiết cho thằng bé.

Sau khi vấn đề của Nguyễn Vân Tranh được giải quyết, Hoắc Tư Thừa rõ ràng nhẹ nhõm hơn nhiều. Hắn bắt đầu dành nhiều sự chú ý hơn cho Chung Tức, có vẻ như mỗi ngày trôi qua, Hoắc Tư Thừa càng thêm yêu người vợ mà bản thân từng lãng quên.

Nhưng đúng lúc Chung Tức muốn rời đi, thì Hoắc Tư Thừa lại đắm chìm trong hạnh phúc của gia đình ba người.

Chung Tức cảm thấy thật khôi hài.

Vào lần Hoắc Tư Thừa tiếp tục điều trị bằng thiết bị y tế, Chung Tức lái xe một mình đến Viện nghiên cứu để nộp đơn xin nghỉ việc.

Phòng nghiên cứu mà anh đang làm việc có tên đầy đủ là Phòng nghiên cứu ngư học và tiến hoá phân tử, đây là phòng nghiên cứu đông thành viên nhất của viện. Trước đây, anh từng làm việc nửa năm tại Phòng nghiên cứu sinh vật phù du.

Khi anh mới chuyển ngành, trưởng khoa chuyên ngành Sinh vật biển đã rất sửng sốt, không tin nổi mà hỏi lại: "Chuyên ngành Kỹ thuật đạn dược sao?"

Chung Tức đáp: "Vâng."

"Sao lại chuyển từ Kỹ thuật đạn dược sang Sinh vật biển? Hai ngành này chẳng liên quan chút nào cả!"

Chung Tức không tiết lộ lý do thật sự, chỉ nói: "Do chuyên ngành Kỹ thuật đạn dược không phải ngành em thực sự muốn học, nên dù hai năm qua cũng có chút thu hoạch nhưng mà em vẫn không thể yêu thích chuyên ngành đó được."

"Thế còn Sinh vật biển thì sao? Em có thích ngành này không?"

Chung Tức không trả lời ngay, ánh mắt thoáng có chút bối rối, như đang nghĩ đến điều gì đó, rồi trả lời: "Dạ có ạ."

Nhưng thực ra cũng không thể nói là thích được. Suốt ba năm qua, mỗi lần ra khơi đều tràn đầy mong đợi, nhưng lần nào anh cũng thất vọng trở về, những ký ức đẹp cũng dần bị thời gian bào mòn.

Chung Tức đứng bên hành lang, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa sổ.

"Tiểu Chung à." Tổ trưởng gọi tên anh.

Tổ trưởng họ Hứa, là một người đàn ông trung niên ngoài 40, dù là omega nhưng ngoại hình anh trông khá vạm vỡ.

Chung Tức hoàn hồn, quay người rời khỏi cửa sổ, bước đến cửa văn phòng. Tổ trưởng Hứa nói với anh: "Về đơn xin nghỉ việc của em thì anh đã giúp nộp lên rồi, chắc là ngày mai sẽ phê duyệt xong thôi."

"Vâng." Chung Tức bước tới.

Tổ trưởng Hứa ngồi xuống uống một ngụm trà: "Dạo này rất mệt đúng không? Tình hình giám đốc Hoắc hồi phục thế nào rồi?"

"Anh ấy hồi phục khá tốt ạ."

"Vào ngày bầu cử Thống đốc, cả viện nghiên cứu mình đều đã bỏ phiếu cho giám đốc Hoắc đấy."

Chung Tức mỉm cười: "Em cảm ơn."

"Chuyện em quyết định rời viện thực ra anh vừa cảm thấy tiếc nhưng cũng không bất ngờ. Dù sao thì anh vẫn rất vui khi được làm việc cùng em lâu như vậy." Tổ trưởng Hứa đứng dậy bắt tay với anh: "Thôi thì vẫn cứ chúc mừng Tiểu Chung trước nhé, giờ chuyển từ dinh thự giám đốc thăng lên phủ thống đốc rồi."

Nghe đến đây, nụ cười trên mặt Chung Tức dần tắt, nhưng anh vẫn lịch sự nói: "Cảm ơn anh Hứa."

Sau dăm ba câu trò chuyện, Chung Tức rời đi với chiếc ba lô trên vai. Lúc đi qua phòng thí nghiệm cũ, anh tình cờ nghe thấy vài đồng nghiệp đang tán gẫu:

"Tiểu Chung sau này có quay lại không nhỉ?"

"Gì chứ, ảnh chỉ xin nghỉ có một tháng thôi mà, đâu phải nghỉ hẳn đâu."

"Hôm nay cậu ấy tới để nộp đơn xin nghỉ việc luôn đó, tôi thấy anh Hứa vội vàng báo cáo với viện trưởng rồi."

"Cái gì?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!