Chương 4: (Vô Đề)

Hoắc Tư Thừa im lặng một lúc lâu. Đang lúc bực bội, điện thoại đột nhiên reo lên, là trợ lý Văn gọi đến.

"Giám đốc à, làm phiền anh xíu nhé, giờ tôi có hai văn kiện cần anh xem qua. Một cái liên quan đến việc điều chỉnh hợp tác thăm dò khoáng sản với căn cứ Ocher, cái còn lại là bản đề xuất ngân sách dự phòng chiến tranh của lực lượng không quân. Do thời gian gấp rút, với nội dung cũng phức tạp nên tôi chỉ có thể báo cáo trực tiếp với anh. Hiện tôi đang ở dưới phòng khách."

Hoắc Tư Thừa xoa xoa trán, "Lên đây đi."

Ngoài hai văn kiện, trợ lý Văn còn trình một bản báo cáo vừa được Cục Điều tra Liên minh ban hành: "Sau một đêm kiểm tra, Cục Điều tra Liên minh kết luận rằng dòng xoáy trên không ở rừng Quân Sơn đã gây nhiễu loạn luồng khí cánh quạt, dẫn đến việc đuôi quạt bị gãy."

Hoắc Tư Thừa lật qua lật lại bản báo cáo điều tra.

"Sao lần này Cục Điều tra Liên minh lại nhanh như vậy?"

"Dù sao người bị thương cũng là anh, cả liên minh đều đang quan sát Cục Điều tra nên họ không thể không nhanh được."

"Không phải là điều tra nhanh, mà là tốc độ phản ứng quá nhanh."

Trợ lý Văn không hiểu, nhưng Hoắc Tư Thừa đã ngừng đề tài tại đây: "Được rồi, để báo cáo lại đây đi, đợi tôi xem xong rồi tính tiếp."

Trợ lý Văn còn muốn nói gì đó, nhưng Hoắc Tư Thừa đã đóng bản báo cáo điều tra lại, hắn nói: "Gần đây anh cũng vất vả, đi đi về về suốt rồi."

Trợ lý Văn nói: "Đây là phận sự của tôi, không có gì vất vả cả. Giám đốc à, anh hãy dưỡng thương thật tốt, sớm khoẻ nhé."

Hoắc Tư Thừa đặt tay lên bản báo cáo điều tra bằng giấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái, có vẻ suy tư.

Chung Tức đi đến phòng của Hoắc Tiểu Bão. Hoắc Tiểu Bão vẫn đang say giấc nồng trong chiếc giường nhỏ, má đỏ hồng, miệng còn lúng búng chút nước bọt.

Tư thế ngủ của Hoắc Tiểu Bão có thể nói là thích vung vẩy chân tay, chiếm đóng cả giường, giống hệt ba nhóc. Những món đồ chơi bên cạnh giường đều bị nhóc đá xuống cuối giường, một em thỏ còn bị kẹt trong khe hở của lan can, lắc lư như sắp rơi tới nơi, Chung Tức thấy vậy, nhét thỏ trở lại giường.

Anh lau nước bọt cho Hoắc Tiểu Bão, vừa định xuống lầu chuẩn bị thức ăn dặm thì không biết là tiếng bước chân hay tiếng mở cửa đã làm phiền giấc mộng đẹp của Hoắc Tiểu Bão, Chung Tức nghe thấy tiếng ậm ừ của nó.

Còn có tiếng gọi "Mẹ" nửa tỉnh nửa mơ.

Chung Tức quay lại bên giường, Hoắc Tiểu Bão vừa mới tỉnh giấc, ánh mắt vẫn còn ngơ ngác, vừa nhìn thấy Chung Tức, lập tức tỉnh táo hẳn, giơ hai bàn tay nhỏ lên, đây là ý muốn được bế lên mà. Mỗi ngày Hoắc Tiểu Bão vừa mở mắt ra là bắt đầu làm nũng, kiểu thói quen này hoàn toàn di truyền từ Hoắc Tư Thừa.

Chung Tức mỉm cười bế nhóc lên, vuốt ve lưng nó, nói: "Chào buổi sáng, Tiểu Bão."

"Mẹ ơi, chào buổi sáng." Giọng Hoắc Tiểu Bão rất nhõng nhẽo.

Hoắc Tiểu Bão gối đầu lên vai Chung Tức, ngửi thấy mùi hương dịu dàng trên người Chung Tức, mí mắt lại bắt đầu díp lại. Chung Tức hỏi: "Tiểu Bão à, mẹ đi làm bữa sáng cho con nhé? Con muốn ăn gì? Cháo bí đỏ được không?"

Tiểu Bão nghe mà ngơ ngác, Chung Tức rất hiếm khi nói với nó một tràng dài như vậy, tốc độ nói còn cực nhanh. Nó mơ màng ngẩng đầu lên, nhìn vào mặt Chung Tức, đưa hai bàn tay nhỏ ra ôm lấy: "Mẹ, con yêu mẹ."

Chung Tức sửng sốt một chút.

Hoắc Tiểu Bão "chụt" một cái lên mặt Chung Tức. Nó là một đứa trẻ rất biết cách bày tỏ tình yêu, điểm này so với Chung Tức thì có thể coi là đột biến gen. Sau khi tỏ tình xong, cậu nhóc nhanh chóng lại hết pin, mềm nhũn nằm trên vai Chung Tức, chuyển sang trạng thái chờ.

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Chung Tức vốn định đặt thằng bé xuống, mình thì đi xuống bếp làm bữa sáng trước, nhưng anh không nỡ buông tay, cứ liên tục cúi đầu ngửi mùi hương trên người Hoắc Tiểu Bão, vòng tay ôm nhóc thật chặt. Đợi đến khi Hoắc Tiểu Bão lại chìm vào giấc mơ, anh bế Hoắc Tiểu Bão đứng bên cửa sổ, nhìn xa xăm ra rừng cây bụi bên ngoài.

Cho đến khi cánh tay vốn đã âm ỉ đau càng thêm tê nhức, không còn sức bế nữa, anh mới như tỉnh mộng, đặt Hoắc Tiểu Bão xuống giường.

Anh dùng lòng bàn tay chạm lên chỗ bị Hoắc Tư Thừa đẩy, khẽ xoa xoa, không nói một lời.

Khi ra cửa vừa hay gặp trợ lý Văn.

Trợ lý Văn cầm một xấp tài liệu trong tay, nhìn thấy Chung Tức cũng như nhìn thấy Hoắc Tư Thừa vậy, đứng nghiêm theo tư thế của quân nhân, lòng bàn tay áp sát bên hông quần, "Anh Chung à, anh có gì cần tôi giúp không?"

"Mấy ngày nay anh vất vả rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!