Chung Tức cảm thấy tai ù đi. Mỗi từ Hoắc Tư Thừa nói ra đều khiến anh choáng váng. Hoắc Tư Thừa đang nói gì vậy? Anh ấy có biết mình đang nói gì không?
Giọng nói chứa đầy sự ghen tuông của đối phương khiến Chung Tức bị tổn thương, Chung Tức mơ hồ nghĩ, chỉ cần ghen là có thể nói những lời tổn thương người khác như vậy sao?
Mặc dù Kỳ Gia Nhiên đã chuyển vào nhà, nhưng Chung Tức chưa bao giờ nghi ngờ về lòng chung thủy của Hoắc Tư Thừa, ngay cả khi ghen lắm cũng chỉ nhắc đến trà dâu tằm hoa nhài hai lần, anh cũng không hỏi: Anh đưa một omega về nhà, có phải anh muốn ngoại tình không?
Không cần phải hỏi, bởi anh luôn tin rằng lòng tin dành cho nhau là nền tảng của tình yêu. Dù không thể có cảm giác an toàn từ Hoắc Tư Thừa, anh cũng chưa bao giờ nghi ngờ về sự son sắt của Hoắc Tư Thừa trong hôn nhân.
Anh không hiểu tại sao Hoắc Tư Thừa lại quan tâm đến Thẩm Bân Bạch như vậy. Không bàn về việc mối tình một năm trên mạng với Thẩm Bân Bạch để lại dấu ấn sâu đậm thế nào trong lòng anh, chỉ riêng về thời gian, Hoắc Tư Thừa đã là người không thể thay thế.
Thực ra những năm qua nếu không phải Hoắc Tư Thừa mỗi khi lên cơn ghen là nhắc đến, Chung Tức hẳn đã hoàn toàn không nhớ ra còn có người tên Thẩm Bân Bạch rồi. Nhưng Thẩm Bân Bạch lại luôn là cái gai trong lòng Hoắc Tư Thừa, mỗi khi Chung Tức ngẩng đầu lên trời ngắm sao, ngượng ngùng không cho Hoắc Tư Thừa hôn, hoặc khẽ than phiền họ không có chủ đề chung để nói chuyện, là y rằng ba chữ Thẩm Bân Bạch sẽ trở thành mồi lửa châm ngòi cho cuộc cãi vã của hai người.
Chung Tức chợt nhận ra, đằng sau sự ghen tuông lặp đi lặp lại của Hoắc Tư Thừa không đơn giản chỉ là do thúc đẩy bởi lòng chiếm hữu, mà nó còn ẩn chứa sự không tin tưởng của Hoắc Tư Thừa đối với anh. Đối phương không thấy được sự đóng góp của Chung Tức trong mối quan hệ này, hắn không tin vào sự lựa chọn và phán đoán của Chung Tức.
Hoắc Tư Thừa chỉ đứng trên góc độ của mình để suy nghĩ vấn đề. Có lẽ trong lòng hắn, Chung Tức mãi mãi là tên ngốc bị ba mẹ ép học kỹ thuật đạn dược, là tên ngốc ngây thơ tin rằng mình là người ngoài hành tinh, rồi dễ dàng bị Thẩm Bân Bạch lừa bằng một cái móc khóa.
Nói Hoắc Tư Thừa là một người ích kỷ có vẻ hơi nặng lời, nhưng Chung Tức thực sự có chút mệt mỏi. Anh muốn giải thích, nhưng lại không có sức.
"Trong hai lựa chọn này, đáp án đúng là cái nào?"
Hoắc Tư Thừa vẫn đang ép hỏi anh.
Thực ra hai lựa chọn này đều rất vô lý, Chung Tức biết Hoắc Tư Thừa không thể tìm ra bằng chứng nào, chỉ là muốn mượn cớ này để trút giận cho cơn ghen của mình, nhưng trái tim anh vẫn không thể tránh khỏi cảm thấy đau đớn. Anh khẽ nói: "Có bằng chứng thì đưa ra bằng chứng đi, đường đường là một giám đốc căn cứ, mà chỉ biết dùng phỏng đoán để kết tội người khác sao?"
Hoắc Tư Thừa đang trong cơn tức giận, hoàn toàn không có lý trí, hắn đáp trả một cách gay gắt: "Người bạn đời đã kết hôn với tôi ba năm, trên người lại có nhiều điểm đáng ngờ như vậy, xuất hiện ở hiện trường vụ án khi tôi gặp chuyện, tôi không nên nghi ngờ sao? Nếu theo quy trình điều tra nghiêm ngặt, bây giờ cậu nên ngồi trong phòng thẩm vấn của sở cảnh sát rồi."
Ánh mắt Chung Tức trầm xuống. Sự mệt mỏi lúc này gần giống như sáu năm trước khi biết Hoắc Tư Thừa đăng ký vào lực lượng đặc công hải quân.
Cảm giác bất lực.
Cảm giác bất lực của việc muốn nắm giữ nhưng không giữ được. Anh muốn hỏi: Hoắc Tư Thừa, anh có biết ngày anh gặp chuyện, em đã nhìn thấy trực thăng của anh rơi xuống như diều đứt dây, lúc đó em đã cảm thấy thế nào không?
Có lẽ anh thực sự cần tìm một bác sĩ tâm lý, hoặc như mẹ nói, đến một hòn đảo hẻo lánh nơi không ai biết anh, sống một cuộc đời mới ở làng Vân Thủy yên tĩnh.
"Hoắc Tư Thừa." Chung Tức chợt gọi tên đối phương.
Hoắc Tư Thừa giật mình.
Chung Tức lại dựa vào cửa xe, thái dương áp vào cửa kính, lẩm bẩm: "Tôi luôn cảm thấy, chúng ta ở bên nhau đã bảy năm rồi, nhưng vẫn chưa học được cách yêu đối phương."
Hoắc Tư Thừa bị một câu nhẹ nhàng của Chung Tức làm cho tâm trí xáo động, cơn giận đã nung nấu cả buổi chiều chợt không còn chỗ để trút.
"Cậu--"
Hoắc Tư Thừa luôn không chịu thua kém trước mặt Chung Tức, hắn nắm lấy cổ tay Chung Tức, kéo anh đến trước mặt mình. Chung Tức đã khóc cả buổi chiều, lúc này đang rất yếu ớt, Hoắc Tư Thừa còn chưa dùng sức, nhưng anh đã đau đến nhăn cả mặt, cả cánh tay cứ như trục quay bị lỏng linh kiện, chỉ vài giây sau sẽ bị bung ra.
"Tại sao cậu không trả lời thẳng thắn? Đã không làm, tại sao không phủ nhận?" Hoắc Tư Thừa thực sự không hiểu Chung Tức.
Hắn thuận thế nắm lấy cằm Chung Tức, ép Chung Tức mở miệng, "Mở miệng nói chuyện bộ khó khăn đến thế sao?"
Chung Tức nhìn thẳng vào hắn. Trong mắt Chung Tức có nước mắt. Lần này Hoắc Tư Thừa thực sự nhìn thấy nước mắt của đối phương. Hoắc Tư Thừa lập tức mềm lòng, "Cậu chỉ cần nói với tôi, cậu không còn lưu luyến gì với kẻ gọi là mối tình đầu của mình, cậu muốn sống hạnh phúc với tôi, cậu yêu tôi, trong lòng cậu có tôi."
Hoắc Tư Thừa không biết làm sao với Chung Tức, không thể đụng, không thể làm tổn thương, nhưng lửa giận vẫn cứ bừng bừng cháy, hắn khàn giọng nói: "Tôi biết tôi yêu cậu, mọi người đều biết tôi yêu cậu, tôi quan tâm cậu, quan tâm con cái, quan tâm gia đình này! Vì vậy chỉ cần nói ra những lời tôi muốn nghe thôi, rồi cả đời này tôi sẽ không bao giờ hỏi lại nữa."
Đôi lông mày nhíu chặt của hắn từ từ giãn ra, vừa như đe dọa vừa như cầu xin: "Chung Tức à, trả lời lần này đi, cả đời này tôi sẽ không hỏi lại nữa."
Chung Tức vẫn không chịu nói.
Trời sắp tối rồi, sự kiên nhẫn cuối cùng của Hoắc Tư Thừa cũng bị tiêu hao hết, hắn thực sự không tìm được lý do để hạ mình bảo vệ mối tình này, hắn giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của Chung Tức, kéo anh đến trước mặt, muốn nhìn rõ trong đáy mắt Chung Tức rốt cuộc là cảm xúc gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!