Chương 35: (Vô Đề)

Khi nghe Du Khả Ngọc nói "Thật là ghen tị với em", Chung Tức bỗng cảm thấy cay cay nơi sống mũi.

Chung Tức quay đầu nhìn Thịnh Huyên, rồi ghé sát vào thì thầm với Du Khả Ngọc: "Hoắc Tư Thừa nói Thịnh Huyên cũng thích anh đó."

Du Khả Ngọc đứng chết lặng tại chỗ.

"Anh ấy nói Thịnh Huyên thực ra vẫn luôn thuyết phục ba mẹ anh ấy, chỉ là tư tưởng truyền thống của nhà họ Thịnh quá cứng nhắc, nhưng chắc chắn sẽ có cách tốt hơn, anh đừng gia nhập đội đặc công nữa, được không?"

Du Khả Ngọc vốn luôn ôn hòa, bình tĩnh bỗng trở nên lúng túng: "Không phải đâu, mọi người đều hiểu lầm rồi, A Huyên chỉ coi anh như người thân thôi, không phải kiểu tình cảm yêu đương đâu."

"Không phải vậy đâu, Tiểu Ngư-"

Du Khả Ngọc cười cay đắng, "Đừng làm lung lay quyết tâm của anh nữa, Tiểu Tức à, hãy để anh yên tâm nhập ngũ đi mà."

Chung Tức thất vọng cúi đầu xuống. Cậu mơ hồ có linh cảm không tốt, rõ ràng bốn người vẫn ở bên nhau, nhưng cậu lại cảm thấy lo lắng không yên.

Hoắc Tư Thừa nhận ra sự thay đổi tâm trạng của Chung Tức, bước tới ôm cậu từ phía sau, ghé tai hỏi: "Tức Tức sao vậy?"

Chung Tức nhìn Du Khả Ngọc, rồi lại quay đầu nhìn Thịnh Huyên, cậu sợ Du Khả Ngọc buồn, nên vặn người thoát khỏi vòng tay của Hoắc Tư Thừa, không muốn thể hiện thân mật với người này.

Cậu khẽ nói: "Không có gì."

Hoắc Tư Thừa khoác tay lên vai Chung Tức, bóp nhẹ vành tai cậu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Đi dạo một lúc, cuối cùng cũng đến giờ ăn tối. Du Khả Ngọc dẫn họ đến nhà hàng fusion đã đặt trước, nhận thực đơn, hỏi ý kiến mọi người một lượt rồi gọi vài món. Anh nhớ khẩu vị của tất cả mọi người, dặn kỹ nhân viên phục vụ: ít cay, cà tím chiên giòn một chút, dùng sốt cà chua thay cho sốt salad.

Chung Tức cứ nhìn chằm chằm vào Thịnh Huyên và Du Khả Ngọc. Du Khả Ngọc tỏ ra càng thoải mái bao nhiêu, Chung Tức càng thấy khó chịu bấy nhiêu. Giữa hai người họ tràn ngập bầu không khí vô cùng gượng gạo, rõ ràng ngồi rất gần nhau, nhưng lại chẳng có bất kỳ tương tác nào.

Chung Tức nhìn mà sốt ruột. Có lẽ vì bây giờ chuyện tình cảm của cậu khá suôn sẻ, nên cậu càng mong những người xung quanh mình cũng được vui vẻ, hạnh phúc.

Du Khả Ngọc là alpha có tính cách tốt đẹp và dịu dàng nhất mà cậu từng gặp, thật khó tưởng tượng được khi mới 10 tuổi thôi mà anh đã phải chịu đựng bi kịch gia đình đau thương như vậy, ba mất mẹ vào viện tâm thần. Vậy mà Du Khả Ngọc không chỉ có thể mạnh mẽ lớn lên, mà còn có thể lan tỏa thiện ý đến những người xung quanh, đối xử tốt với người khác mà không cần người ta đáp lại.

Du Khả Ngọc nghĩ mình không xứng với Thịnh Huyên, nhưng Chung Tức luôn cho rằng, Du Khả Ngọc mới là người tốt nhất. Nếu một người như Du Khả Ngọc mà không thể có được hạnh phúc, Chung Tức sẽ cảm thấy tất cả mọi người đều không nên được hạnh phúc.

Nhân viên phục vụ lần lượt bưng món ăn lên.

"Ngày kia tôi sẽ tham gia vòng sơ tuyển đội đặc công rồi, nếu qua được, có lẽ cuối năm nay sẽ nhập ngũ." Du Khả Ngọc nói.

Cuối cùng cũng nhắc đến chủ đề này.

Thịnh Huyên đặt đũa xuống.

Du Khả Ngọc liếc nhìn Thịnh Huyên, nụ cười bên môi khựng lại một chút, rồi lập tức trở lại bình thường: "Thời gian phục vụ trong đội đặc công hải quân là ba năm, đến khi tôi trở về, có lẽ A Huyên và Tư Thừa đều đi làm rồi, Tiểu Tức cũng tốt nghiệp rồi, thực ra ba năm rất nhanh thôi."

Trong lòng Chung Tức thật sự cảm thấy không nỡ chút nào.

"Biết đâu lúc đó Tư Thừa và Tiểu Tức đã kết hôn rồi, với tính cách của Tư Thừa, điều này cũng không phải là không thể ha," Du Khả Ngọc dừng lại một chút, nụ cười nhạt đi khi quay đầu nhìn về phía Thịnh Huyên: "Biết đâu... lúc đó A Huyên cũng đã kết hôn rồi nhỉ."

Thịnh Huyên không đáp lại, sắc mặt bình thản, lơ đãng nghịch nghịch đôi đũa bạc bên cạnh.

Du Khả Ngọc lần đầu tiên nói đùa kiểu này, không khỏi có chút gượng gạo, cuối cùng vẫn là Chung Tức phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, cậu hỏi Du Khả Ngọc: "Tiểu Ngư, anh thật sự đã quyết định rồi sao?"

"Ừm, đã quyết định rồi."

Trong lòng Chung Tức chùng xuống, chợt cảm thấy thật chán nản.

Cậu không hiểu nổi, lẽ nào trên thế giới này chỉ có mình cậu cảm thấy có những nguy hiểm hoàn toàn không cần thiết phải trải qua sao? Muốn thách thức bản thân đương nhiên không có gì sai, nhưng nếu phải trả giá bằng sinh mạng, cho dù thách thức thành công, thì còn ý nghĩa gì nữa? Cậu không hiểu tại sao tất cả mọi người đều tỏ ra như thể đó là điều đương nhiên? Ngay cả Thịnh Huyên cũng bình tĩnh chấp nhận sự thật này.

Chỉ có cậu không ngừng níu giữ. Một cảm giác bất lực sâu sắc tràn ngập tâm trí, Chung Tức càng thêm buồn bã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!