Hết hè sang thu, gió thu nhuộm tất cả mọi thứ trong tầm mắt thành màu mứt gừng, làm nổi bật những đám mây trắng xa xa mềm mại như bông, khiến không gian trở nên đằm thắm, thanh bình.
Cơn gió nhẹ mơn man thổi từ rừng cây qua sân vận động, Chung Tức và Du Khả Ngọc ngồi cạnh nhau trên khán đài nói chuyện.
Chung Tức nói với Du Khả Ngọc: "Em không thích Hoắc Tư Thừa, thật sự không thích, em và anh ta hoàn toàn không phải người cùng một thế giới, tình cảm của anh ta dành cho em quá đột ngột."
Quá đột ngột, như bị trúng bùa mê vậy.
Chung Tức so sánh: "Anh có xem phim kiếm hiệp không? Trong phim, sẽ có một người đặt bùa yêu lên người khác, sau khi bị trúng bùa sẽ yêu người kia như bị điên."
Du Khả Ngọc đùa: "Em đặt bùa lên người cậu ấy à?"
Chung Tức lập tức phủ nhận: "Sao có thể chứ?"
"Vậy ai đặt bùa lên người cậu ấy? Tự cậu ấy hả?"
Chung Tức bực bội túm dây đeo cặp sách, "Ai biết được chứ? Thật là phiền chết đi được, vì anh ta, bây giờ em giống như con khỉ trong sở thú vậy, trong lớp thì bị người ta chụp ảnh, đi đường thì bị người ta chỉ trỏ, cuộc sống của em bị Hoắc Tư Thừa làm rối tung lên hết rồi!"
Du Khả Ngọc kiên nhẫn nghe Chung Tức than phiền xong, "Anh hiểu mà, tuy địa vị của A Huyên không bằng Tư Thừa, nhưng cũng coi như được mọi người chú ý, ở bên cạnh cậu ấy, anh cũng thường cảm thấy rất áp lực."
"Nhưng anh là tự nguyện mà."
"Cũng đúng ha," Du Khả Ngọc chống cằm, "Tại sao em không thích Hoắc Tư Thừa thế?"
"Tại sao em nhất định phải thích anh ta?"
Du Khả Ngọc suy nghĩ một lúc, "Tiểu Tức à, em phải trả lời thẳng câu hỏi của anh, tại sao em không thích Hoắc Tư Thừa? Là không thích cậu ấy quá độc đoán, hay là tính cách không hợp? Phải có lý do chứ."
Chung Tức đột nhiên thấy nghẹn lời.
Thực ra có hàng ngàn hàng trăm lý do, nhưng khi nói ra thành lời lại chẳng lựa ra được mấy cái, Hoắc Tư Thừa mạnh mẽ độc đoán trong tình cảm, lấy bản thân làm trung tâm, nhưng đôi khi Chung Tức lại nghĩ, nếu đổi thành người khác, những khuyết điểm của Hoắc Tư Thừa có phải sẽ trở thành ưu điểm không?
"Anh ta tặng em một ngôi sao," Chung Tức nói: "Quyền đặt tên cho một tiểu hành tinh tốn mấy trăm ngàn lận."
Du Khả Ngọc hơi ngạc nhiên, "Rồi sao?"
"Em không nhận, nhưng anh ta lừa em ký tên," Chung Tức tức giận đến nỗi nắm chặt tay, hít sâu một hơi, kể tiếp: "Anh ta đặt đơn xin gia nhập Hội bảo vệ động vật nhỏ lên trên đơn xin đặt tên tiểu hành tinh, lừa em ký, em tức chết đi được!"
Du Khả Ngọc phì cười, "Đúng là chuyện cậu ấy sẽ làm, thực ra Tư Thừa từ trước đến nay vẫn—"
Du Khả Ngọc cố gắng tìm từ ngữ thích hợp: "Khá xấu tính."
Chung Tức gật đầu như giã tỏi, tỏ ý đồng ý.
"Tư Thừa từ nhỏ đã là kiểu người khiến người ta vừa thương vừa ghét, anh và A Huyên đều nghĩ vậy ấy."
"Mẹ cậu ấy mất khi cậu ấy còn rất nhỏ, ba thì chẳng bao lâu đã tái hôn, năm mười lăm tuổi cậu ấy theo đội đặc chủng đi rèn luyện, trải qua rất nhiều chuyện, thành tích huấn luyện của cậu ấy tốt như vậy cũng là vì cậu ấy có nhiều kinh nghiệm thực chiến. Em biết đấy, khi thân phận, địa vị, năng lực của một người đều ở đỉnh cao như vậy, cậu ấy rất khó đứng ở góc độ của người khác để suy nghĩ về một vấn đề."
Du Khả Ngọc dừng lại một chút, đột nhiên hỏi Chung Tức: "Em biết tính cách của lãnh đạo là gì không?"
Trên đường về ký túc xá, Chung Tức vẫn luôn nghĩ đến lời của Du Khả Ngọc: "Công kích, thách thức, nổi loạn, là từ khóa tính cách của một nhà lãnh đạo."
"Rất khó không bị cậu ấy thu hút nhỉ?"
"Nhưng... nói thật, chưa chắc đã thích hợp để làm người yêu."
"Cần thời gian dài để mài giũa."
Vừa đi đến dưới ký túc xá, đuôi mắt loáng thoáng thấy một màu đen quen thuộc, trong lòng dâng lên sự bất an, do dự mấy giây, ngẩng đầu lên quả nhiên thấy xe của Hoắc Tư Thừa đậu ở ven đường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!