Vì sự xông tới một cách tùy tiện của Hoắc Tư Thừa, mà hai tháng đầu năm hai đại học đối với Chung Tức quả thực là một mớ hỗn độn.
Từ thầy cô đến bạn học, thậm chí cả lãnh đạo học viện, tất cả đều tỏ ra vô cùng tò mò về cậu. Dù là đi học, ăn cơm hay tập luyện, ngay cả khi đeo ba lô đi trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường, cậu đều có thể nghe thấy tên mình trong cuộc trò chuyện của người khác.
Sau đó, bố mẹ cậu ở căn cứ Blue Rock cũng biết được chuyện này, Chu Phỉ hoảng sợ lập tức gọi điện hỏi thăm tình hình.
Chung Tức bóp trán nói: "Giả đấy ạ, con không hẹn hò với Hoắc Tư Thừa đâu, anh ta chỉ là rảnh quá hoá khùng thôi."
Nhưng Chu Phỉ lại nắm được một điểm mà Chung Tức không hề để ý: "Sao con lại không sợ cậu ta chút nào vậy? Mấy lời "rảnh quá hoá khùng" không thể nói trước mặt cậu ta đâu nhé."
Chung Tức sững người.
Phải ha, sao cậu lại không sợ Hoắc Tư Thừa nhỉ?
Ban đầu thì có sợ, bây giờ chỉ thấy phiền.
Cậu an ủi mẹ: "Con biết rồi, mẹ đừng để tâm, chắc tháng sau anh ta sẽ chuyển sự chú ý sang chỗ khác thôi."
Chu Phỉ đột nhiên hỏi: "Hồi con về nhà kỳ nghỉ hè rồi tâm trạng rất thất vọng, còn khóc ở ban công, là vì cậu ta sao?"
Chung Tức nghẹn lời. Nên trả lời thế nào đây? Đúng là vì anh ta, nhưng không phải vì thích anh ta, mà là vì anh ta đã chia rẽ con và mối tình đầu của con.
Chung Tức thở dài, "Không phải đâu, mẹ đừng nghĩ nhiều."
Cúp máy được nửa tiếng, Chu Phỉ lại gửi tin nhắn qua, nghiêm túc dặn dò: [Ba mẹ không phải là người thích xu nịnh quyền quý, cũng không ngưỡng mộ những người sống ở khu vực trung tâm Liên minh, cho con vào học viện quân sự là để con được nhận nền giáo dục tốt nhất, nhưng ba mẹ chỉ mong con có cuộc sống đơn giản, ổn định. Vì vậy dù đối phương có thế nào, Tiểu Tức à, con không được tỏ thái độ gì hết nhé.]
Chung Tức trả lời: [Con biết rồi.]
Đúng lúc 11 giờ 30 trưa, Chung Tức rời phòng tự học, một mình đi về phía nhà ăn, vừa đúng giờ tan học, người rất đông, Chung Tức xếp hàng một lúc mới lấy được khay cơm.
Cậu đã quen với ánh mắt dò xét của các bạn học, bây giờ có thể làm ngơ mà bưng khay cơm đi qua hành lang dài, bỏ qua ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, đi thẳng đến chỗ trống ở góc, đó là nơi yên tĩnh mà cậu tốn bao công sức để tìm được.
Vừa đặt khay xuống, Hoắc Tư Thừa đã ngồi xuống bên cạnh.
"..." Chung Tức còn chưa ăn đã thấy muốn no bụng.
Hoắc Tư Thừa nhìn hai món rau trong khay của Chung Tức, lại nhìn cánh tay gầy gò của Chung Tức, không nhịn được nói: "Kén ăn quá, Tiểu Tức à, sao lại không ăn thịt?"
Chung Tức không thích ăn thịt, thịt heo và gia cầm hầu như không động đũa đến, nhiều lắm là ăn một chút thịt bò, rau lá xanh thì còn thích, nhưng nếu cho nhiều tỏi hoặc dầu hào, cậu cũng từ chối ăn.
"Ai cho phép anh gọi tôi như vậy?" Chung Tức liếc hắn.
"Tại sao Tiểu Ngư có thể, còn anh thì không?"
Vừa dứt lời, có người ngồi xuống chỗ trống trước mặt Chung Tức, giọng trong trẻo của Du Khả Ngọc vang lên: "Tôi có thể gì cơ?"
Du Khả Ngọc và Thịnh Huyên ngồi xuống đối diện họ.
Cả người Hoắc Tư Thừa đều hướng về phía Chung Tức, giọng oán trách: "Cậu có thể gọi em ấy là Tiểu Tức, còn tôi và Thịnh Huyên thì không được."
Du Khả Ngọc mỉm cười với Chung Tức, anh đặt khay xuống, như ảo thuật lấy ra một đĩa thịt bò xào dứa đặt trước mặt Chung Tức, nói với Chung Tức: "Tiểu Tức, em nếm thử đi."
Rồi quay đầu trả lời Hoắc Tư Thừa: "Rõ ràng là vì mối quan hệ của Tiểu Tức với tôi tốt hơn mà, có gì lạ đâu, hai người các cậu đi ra ngoài trông như thành phần bất hảo vậy, ai gặp các cậu mà chẳng ngán?"
"Ủa, sao tôi cũng trở thành thành phần bất hảo vậy?" Thịnh Huyên hỏi, "Tôi đâu có bắt người khác thực hiện theo tiêu chuẩn lính đặc chủng, cũng chẳng huấn luyện đồng đội nào khiến người ta phát khóc, càng không ức hiếp quần chúng xung quanh."
Du Khả Ngọc khẽ cười một tiếng.
Hoắc Tư Thừa mặt dày hỏi Chung Tức: "Anh có vậy sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!