Chung Tức trở về ký túc xá trong trạng thái hoang mang. Cậu véo má mình một cái, để chắc chắn tất cả những điều này không phải là mơ. Cậu ngồi trên xe của tài xế nhà Thống đốc Hoắc về trường, cậu mất đi một người bạn trai hẹn hò qua mạng, và có thêm một người theo đuổi tên là Hoắc Tư Thừa. Điều này thật là không thể tưởng tượng được.
Cậu hỏi bạn cùng phòng là Lưu Hưởng: "Cậu có biết gì về Hoắc Tư Thừa không?"
Lưu Hưởng vừa chơi game xong, tháo tai nghe ra trả lời: "Không biết nhiều lắm, chỉ nghe một số tin đồn thôi, sao thế?"
"Tin đồn gì thế?"
"Tin đồn về gia đình anh ta, do một người họ hàng xa của tôi từng làm việc ở Sở cảnh vệ Thống đốc kể lại, năm đó Thống đốc Hoắc..."
Lưu Hưởng đột nhiên cảnh giác, sợ tường có tai, đặc biệt hạ thấp giọng, bảo Chung Tức ghé lại gần, "Năm đó Thống đốc Hoắc ngoại tình với cô giáo dạy piano của Hoắc Tư Thừa, cũng chính là phu nhân Thống đốc bây giờ, hai người họ qua lại với nhau hai năm sau đó thì mẹ của Hoắc Tư Thừa bị bệnh qua đời, lúc đó Hoắc Tư Thừa mới hơn mười tuổi."
Chung Tức nghe mà ngẩn người.
Cậu không hề thấy bóng dáng của những tổn thương từ gia đình trên người Hoắc Tư Thừa, so với việc cha mẹ rạn nứt tình cảm, mẹ mất sớm, Chung Tức càng muốn tin rằng Hoắc Tư Thừa là kẻ ích kỷ được nuông chiều từ nhỏ, quen thói lấy bản thân làm trung tâm.
"Có vẻ như vì chuyện này mà đến giờ Hoắc Tư Thừa vẫn chưa từng yêu đương gì, nghe đồn anh ta từng nói chuyện riêng với bạn là nếu không gặp được người thực sự thích, anh ta thà độc thân cả đời."
Chung Tức vô thức nắm chặt lấy vạt áo của mình.
"Đúng rồi, cậu có biết Lâm Nguyên ngành Chính trị kinh tế không? Chính là cháu trai của Lâm lão tướng quân mà tôi hay kể với cậu ấy, là omega chuẩn mực, gương mặt rất dễ thương, thân hình rất đẹp, nghe nói Thống đốc Hoắc muốn làm mối cho hai người họ, một bên là con trai Thống đốc, một bên là hậu duệ tướng quân, gia thế đúng chuẩn môn đăng hộ đối luôn, đối phương cũng thích anh ta, đáng tiếc là Hoắc Tư Thừa không thèm để mắt."
"Tại sao lại không để mắt?"
"Tôi vừa nói rồi còn gì? Anh ta chỉ muốn tìm người mà anh ta thực sự thích, điều đó có nghĩa là anh ta không thích Lâm Nguyên."
Chung Tức lập tức cau mày u sầu, cậu vò mảnh giấy Hoắc Tư Thừa để lại thành một cục rồi ném vào thùng rác, sau đó khoanh tay làm gối, gục xuống bàn thẫn thờ.
Lưu Hưởng hỏi: "Cậu sao thế? Dạo này cậu khác thường lắm nha."
Chung Tức lắc đầu, im lặng không nói. Cậu tự nhủ với bản thân, đừng vì Hoắc Tư Thừa mà đau đầu, đừng để sự bồng bột nhất thời của anh ta làm mình bồn chồn không yên.
Nửa tháng sau, Chung Tức nằm trên giường, tay cầm cuốn "The Complete Star Atlas", bên cạnh là nửa miếng dưa hấu. Đang thảnh thơi tận hưởng một mình thì chuông điện thoại đột nhiên reo hai tiếng, chưa kịp cầm điện thoại lên thì chuông lại ngừng.
Tiếng chuông báo động vang lên trong đầu Chung Tức, cậu thận trọng nhấc điện thoại lên, nhìn dãy số xa lạ, trong lòng âm thầm có cảm giác chẳng lành, cậu thầm cầu nguyện người gọi đến không phải là Hoắc Tư Thừa.
May mắn là dãy số này chỉ đổ chuông một lần.
Chung Tức thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi chia tay với Thẩm Bân Bạch, cậu cũng dần quen với cuộc sống không có người để chia sẻ tâm sự, tuy có hơi khô khan buồn tẻ, nhưng cũng không đau khổ như tưởng tượng. Có lẽ đây chính là nhược điểm của tình yêu qua mạng, không có sự tiếp xúc thực sự, tình cảm mơ hồ và sự phụ thuộc sinh ra từ việc trò chuyện thường xuyên, sau khi cắt đứt liên lạc sẽ nhanh chóng tan biến như khói.
Chỉ là đôi khi sẽ nhớ đến những tin nhắn Thẩm Bân Bạch gửi cho cậu: [Tiểu Tức này, trên tiểu hành tinh của em có gì vậy?]
Trên tiểu hành tinh có gì?
Bây giờ đã không còn ai quan tâm nữa, bởi vì Thẩm Bân Bạch nói, sau này không thể tùy tiện nói với người khác rằng cậu là người từ hành tinh khác đến được nữa.
Hai ngày trước khi khai giảng, Chung Tức ngồi trên ban công ngắm bầu trời đêm, chuông điện thoại lại vang lên, theo thói quen cậu cầm điện thoại lên nghe, từ ống nghe truyền đến giọng nói đáng ghét: "Tối nay không có trăng, ngẩn người nhìn gì thế?"
Chung Tức chợt nhăn mày, thò đầu nhìn xuống dưới lầu, quả nhiên thấy Hoắc Tư Thừa dựa vào xe. Hắn ta có lẽ vừa từ một buổi tiệc tối sang trọng nào đó trở về, vẫn mặc bộ vest đen, cúc áo vest bên ngoài đã cởi ra, để lộ cái áo sơ mi trắng được ủi phẳng bên trong.
Hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười vẫy tay với Chung Tức.
"..." Chung Tức vừa nhìn thấy hắn liền thấy phiền, tức giận nói: "Chính là vì anh, trăng mới không xuất hiện đấy."
"Thế à," Hoắc Tư Thừa khẽ cười nói: "Anh xin lỗi."
Giọng nói của hắn trầm trầm, một lời xin lỗi bất ngờ chui vào tai Chung Tức, khiến Chung Tức choáng váng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!