Chương 28: (Vô Đề)

Đêm khuya, ở khu quân sự hoàn toàn tĩnh lặng.

Sau khi tình trạng của Hoắc Tư Thừa dần chuyển biến tốt, công tác canh gác cũng thả lỏng hơn nhiều, tiếng giày da nện xuống đất khi đổi ca cũng ít đi hẳn, đến khi trăng lên lại càng thêm yên tĩnh.

Hoắc Tư Thừa bước ra khỏi phòng, chống nạng đi đến cửa phòng khách, đèn trong phòng khách vẫn còn sáng.

Hắn đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được Chung Tức đi ra.

Chung Tức cầm một cốc thủy tinh rỗng, vừa mở cửa đã thấy Hoắc Tư Thừa mặt đen như thần giữ cửa đứng chặn ở cửa, anh sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng trở lại với vẻ mặt lạnh nhạt.

"Có việc gì không?"

Hoắc Tư Thừa mấp máy môi, cuối cùng không dám nói mình mất ngủ vì cứ nghĩ đến Chung Tức, nên tìm đại một chủ đề: "Ừm... sức khỏe của ba cậu thế nào rồi? Có cần cử chuyên gia đến khám không?"

"Thiếu máu cơ tim, không phải vấn đề lớn."

"Vậy ngày mai tôi đến thăm—"

"Không cần đâu, tôi vẫn chưa nói với họ về việc anh bị mất trí nhớ."

"Tại sao?"

"Tôi không muốn ba mẹ tôi lo lắng, điều này khó hiểu lắm sao?"

Hoắc Tư Thừa lúc nào cũng chịu thiệt trước mặt Chung Tức, hắn vội nói: "Tôi không có ý đó."

Vừa dứt lời, từ dưới lầu truyền đến tiếng bước chân của Kỳ Gia Nhiên ra khỏi phòng, cậu ta đi xuống phòng khách rót một cốc nước rồi quay về phòng.

Chung Tức nhìn chằm chằm Hoắc Tư Thừa.

Hoắc Tư Thừa bị nhìn đến nổi cả da gà, đợi đến khi dưới lầu hoàn toàn yên tĩnh, mới nói: "Tôi đã cho người nghe lén cuộc gọi của Kỳ Gia Nhiên và Nguyễn Vân Tranh rồi, ngày mai sẽ gửi cho truyền thông."

Chung Tức nghe hiểu, thực ra anh cũng chưa từng nghi ngờ về lòng chung thủy trong hôn nhân của Hoắc Tư Thừa, nhưng vẫn hỏi ngược lại: "Rồi sao?"

Hoắc Tư Thừa cảm thấy mình đã hạ thấp cái tôi như vậy rồi, Chung Tức hẳn phải hiểu ý hắn chứ, kết quả Chung Tức vẫn không hiểu chuyện, hắn hừ một tiếng, nói: "Ý tôi là, tôi rất quang minh chính đại, không giống như ai đó."

Chung Tức lặng lẽ nhìn Hoắc Tư Thừa, như đang nhìn một đứa trẻ khóc lóc ầm ĩ, chỉ thấy buồn cười. Ánh mắt của Chung Tức khiến Hoắc Tư Thừa cảm thấy như bị kim châm sau lưng, hắn nhíu mày hỏi: "Nhìn gì?"

Chung Tức đột nhiên nói: "Trước khi xảy ra chuyện anh đã hỏi tôi một câu, thực ra tôi đã định trả lời anh rồi, đáng tiếc anh mất trí nhớ, không kịp xem được."

Hoắc Tư Thừa nhanh chóng nhớ lại cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hắn và Chung Tức trên điện thoại: [Tiểu Tức à, tối nay 8 giờ anh về nhà, về câu hỏi anh hỏi em tối qua, anh muốn nghe câu trả lời của em.]

"Câu trả lời gì?" Hoắc Tư Thừa gấp gáp hỏi.

Chung Tức lướt qua Hoắc Tư Thừa đi về phía trước, Hoắc Tư Thừa dùng một tay nắm lấy cánh tay anh, kéo Chung Tức loạng choạng, vai đập vào cạnh cửa, cốc thủy tinh trong tay suýt rơi xuống đất.

Hoắc Tư Thừa chỉ muốn biết câu trả lời, gắt giọng hỏi: "Nghĩa là sao? Cậu nói rõ cho tôi."

Chung Tức nhìn cốc thủy tinh trong tay, ngẩn người nghĩ: Một tên xấu xa vừa ít đồng cảm vừa tự cho mình là trung tâm như vậy, sao mình lại yêu chứ?

Mình không nên yêu kẻ này mới phải.

Bảy năm trước, trong xe của Hoắc Tư Thừa.

Dưới ký túc xá thỉnh thoảng có sinh viên đi lại, tiếng bước chân khi xa khi gần, những bóng người đổ dài dưới ánh đèn đường.

Chung Tức nói với Hoắc Tư Thừa: "Tôi có bạn trai rồi."

Hoắc Tư Thừa ngẩn người hồi lâu, đầu ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng, trên mặt vẫn tỏ ra thản nhiên, mang theo ba phần ý cười, nhưng ánh mắt đã trầm xuống, "Có bạn trai rồi à."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!