Chương 27: (Vô Đề)

Hoắc Tiểu Bão ngồi trên đùi Chung Tức, miệng lí nhí ngân nga một giai điệu, nhìn Hoắc Tư Thừa đeo vòng hoa len cho Chung Tức.

Sau khi hai tay Chung Tức đều có vòng hoa, Hoắc Tiểu Bão vui vẻ lắc lư đầu, còn chưa kịp chui vào lòng Chung Tức thì đã bị Hoắc Tư Thừa véo mông, Hoắc Tư Thừa hỏi nhóc: "Sao không tặng cho ba?"

Hoắc Tiểu Bão chu môi thật dài, ngã vào lòng Chung Tức, ủ rũ nhìn Hoắc Tư Thừa.

"Tại sao?" Hoắc Tư Thừa truy hỏi.

Hoắc Tiểu Bão chậm rãi nói: "Bởi vì ba xấu."

"Xấu chỗ nào?"

"Ba hay mắng con." Hoắc Tiểu Bão càng nghĩ càng tủi thân, nói đến chữ cuối cùng, giọng đã nghẹn ngào.

Chung Tức và Hoắc Tư Thừa đều sững người, cả hai đều tưởng Hoắc Tiểu Bão có trí nhớ cá vàng, khóc lóc một giây trước rồi cười tít mắt giây sau, không để tâm gì cả, không ngờ thằng bé vẫn nhớ.

Đứa trẻ nhạy cảm hơn cả hai tưởng.

Hoắc Tư Thừa không chịu nổi bộ dạng này của cu cậu, cảm giác ăn năn nhanh chóng dâng lên, dỗ dành cũng không được, nhét đồ chơi vào lòng Hoắc Tiểu Bão, nhóc cũng không thèm để ý, cuối cùng hắn đành bế Hoắc Tiểu Bão từ lòng Chung Tức qua, đặt lên đùi mình.

Hoắc Tiểu Bão ngước đôi mắt ầng ậng nước lên.

"Con—" Hoắc Tư Thừa vẫn chưa quá quen thuộc việc xưng là ba thường xuyên, ngẫm nghĩ một lúc mới nói: "Ba sai rồi, ba hứa, sau này sẽ không bao giờ mắng con nữa, con có thể tha thứ cho ba không?"

Hoắc Tiểu Bão vùi mặt vào ngực Hoắc Tư Thừa, thút thít vài cái, mấy giọt nước mắt thấm vào áo sơ mi xám xanh của Hoắc Tư Thừa, hồi lâu sau, nhóc mới gật đầu đáp: "Có thể."

Nhóc rút ra một vòng hoa len màu xanh đưa cho Hoắc Tư Thừa.

Hoắc Tư Thừa đương nhiên giơ tay về phía Chung Tức, để đối phương giúp mình đeo, nhưng Chung Tức không nhúc nhích, như thể hoàn toàn không nhìn thấy.

Hoắc Tư Thừa khẽ hắng giọng một tiếng, Chung Tức vẫn không có phản ứng gì.

"..."

Dù đã quen với đủ kiểu hành động của Chung Tức, dù biết Chung Tức thích đối đầu với mình, nhưng mỗi lần gặp tình huống thế này, Hoắc Tư Thừa vẫn bị Chung Tức chọc tức đến mức phải hít sâu vào một hơi.

Hoắc Tiểu Bão không biết những cảm xúc ẩn hiện giữa ba mẹ, vẫn ngây ngô cười với Chung Tức. Nhóc ngồi trên đùi Hoắc Tư Thừa, nhưng vặn người chăm chú nhìn sang Chung Tức, cả tâm trí đều dành cho Chung Tức. Hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Hoắc Tư Thừa.

Hoắc Tư Thừa càng giận hơn, hỏi Hoắc Tiểu Bão: "Tiểu Bão à, cuộc thi bắn súng hôm nay, mẹ bắn trúng tổng cộng ba phát, nhưng hai phát đầu là ba giúp mẹ bắn trúng, con thấy ba giỏi hay mẹ giỏi?"

"Mẹ." Hoắc Tiểu Bão đáp ngay tắp lự.

"..."

Chung Tức bên cạnh khẽ cười trêu chọc.

Hoắc Tư Thừa tức đến đỏ bừng mặt, nắm lấy hai cánh tay nhỏ xíu của Hoắc Tiểu Bão, nghiêm túc nói: "Tiểu Bão à, nhìn ba này, khu vui chơi trẻ em này đều là ba xây cho con, sao con chỉ yêu mẹ?"

Hoắc Tiểu Bão nghiêm túc suy nghĩ một lúc, rồi nhíu mày, cu cậu nhìn Hoắc Tư Thừa, vẻ mặt mờ mịt, như thể không hiểu tại sao Hoắc Tư Thừa lại hỏi câu như vậy.

"Ba nói mà."

Hoắc Tư Thừa nghi hoặc, "Ba nói gì?"

"Ba nói, Tiểu Bão phải cùng ba yêu mẹ."

Phòng VIP đột nhiên chìm vào im lặng, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng máy điều hòa hoạt động, đầu óc Hoắc Tư Thừa trống rỗng.

Bầu không khí bị một câu nói ngây thơ của Hoắc Tiểu Bão khiến trở nên lúng túng, thời gian như ngừng trôi. Hoắc Tư Thừa và Chung Tức rõ ràng ngồi kế bên nhau trên cùng một chiếc ghế sofa, nhưng ở giữa lại như có một khoảng cách không thể vượt qua, trong không khí tràn ngập những phân tử vi diệu đang cuồn cuộn chuyển động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!