Hoắc Tiểu Bão được nhân viên dẫn đi thay quần áo, Chung Tức đi cùng. Trên đường đi họ gặp vài đứa trẻ cùng tuổi, Chung Tức khuyến khích Hoắc Tiểu Bão chào hỏi bọn trẻ.
Hoắc Tiểu Bão hơi nhút nhát khi ở bên ngoài. Cậu nhóc nhìn Chung Tức, sau khi nhận được ánh mắt động viên, cuối cùng cũng lấy hết can đảm vẫy tay chào các bạn nhỏ: "Chào các bạn, tớ tên là Hoắc Hiển Duẫn."
Đây là cách tự giới thiệu mà Chung Tức đã rèn luyện cho cậu nhóc.
Do địa vị nổi bật của ba mình, Hoắc Tiểu Bão không có nhiều cơ hội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cũng không có nhiều bạn bè cùng trang lứa. Hầu hết thời gian nhóc ở nhà chơi với ba mẹ, cô Tiểu Từ và các cảnh vệ ở cổng, phạm vi hoạt động xa nhất không vượt quá vườn thực vật mà Hoắc Tư Thừa xây cho nó.
Chung Tức lo lắng về sự phát triển ngôn ngữ của nhóc nên đã tự học kiến thức nuôi dạy trẻ, luyện tập cho Hoắc Tiểu Bão nói chuyện ở nhà, trong đó việc tự giới thiệu được luyện tập nhiều nhất.
Cảm thấy các bạn nhỏ không có phản ứng gì, Hoắc Tiểu Bão lại nói: "Các cậu có thể gọi tớ là Hoắc Tiểu Bão."
Một bé gái hoạt bát nhiệt tình đáp lại đầu tiên: "Chào em, chị đã gặp em rồi."
Chung Tức ngồi xuống phía sau Hoắc Tiểu Bão, nhẹ nhàng hỏi: "Con có nhớ chị này không?"
Hoắc Tiểu Bão lắc đầu, Chung Tức nói: "Không sao, vậy con có thể chào chị ấy lần nữa."
Hoắc Tiểu Bão suy nghĩ một lúc, dựa vào Chung Tức, giơ tay lên vẫy vẫy, ngại ngùng nói: "Chào chị."
Nói xong cậu bé lập tức nhìn về phía Chung Tức.
Chung Tức ôm nhóc và khen ngợi: "Giỏi quá."
Hoắc Tiểu Bão được nhân viên dẫn đi thay một bộ quần áo phù hợp để chơi, khi ra ngoài nhóc đã nóng lòng muốn chơilắm rồi. Chung Tức thấy cu cậu chạy đến cạnh cầu trượt, định đi theo cảnh vệ thì nhân viên nói: "Anh Chung đừng lo, chúng tôi sẽ luôn ở bên cạnh các bé, anh có thể đi nghỉ ở phòng VIP ạ."
Chung Tức bèn rời khỏi khu vui chơi trẻ em.
Khi đến phòng VIP, Hoắc Tư Thừa đang xem camera theo dõi, ở chính giữa màn hình là Hoắc Tiểu Bão.
Chỉ thấy Hoắc Tiểu Bão dùng cả hai tay, thở hổn hển leo lên cầu trượt, rồi ngồi xổm ở miệng cầu trượt không dám động đậy, nhìn qua nhìn lại như đang tìm bóng dáng của Chung Tức, nhân viên đứng bên cạnh an ủi nó.
"Nhát quá." Hoắc Tư Thừa nhận xét.
Chung Tức ngồi xuống: "Dù sao cũng không phải con của omega cấp cao sinh ra, tài năng bình thường, đây cũng là điều không thể tránh khỏi."
"... Một ngày không châm chọc tôi hai câu thì khó chịu lắm sao?"
"Tôi nói sai à?" Chung Tức lạnh lùng nhìn hắn: "Dù sao Hoắc Tiểu Bão cũng như vậy đấy, dù nhút nhát đến mấy cũng là con của tôi, nếu anh chê thì đi tìm người khác sinh đi."
Hoắc Tư Thừa đau đầu vì tức giận: "Ai nói tôi chê chứ, nếu tôi chê thì tôi còn xây riêng cho con một khu vui chơi trẻ em 500 mét vuông để chơi à?"
"Nhưng anh đã quên con."
"Tôi—" Hoắc Tư Thừa không nói nên lời.
Câu nói này giống như vũ khí hủy diệt, Hoắc Tư Thừa không còn gì để cãi lại, hắn đúng là đã quên đi vợ con của mình.
Dù nhìn Hoắc Tiểu Bão từ khoảng cách gần, hắn cũng không thể nhớ ra dáng vẻ của đứa bé khi mới sinh, không nhớ được lần đầu tiên con học đi, lần đầu tiên gọi ba mẹ, lần đầu tiên ra ngoài kết bạn... Mất đi những ký ức này, Hoắc Tư Thừa thật khó mà không thấy hối tiếc.
Chung Tức bình tĩnh uống một ngụm trà nóng.
Một lúc sau, hai người cùng nhìn về phía màn hình theo dõi, trong hình Hoắc Tiểu Bão được nhân viên động viên, cuối cùng cũng ngồi xuống miệng cầu trượt, duỗi thẳng hai chân, rồi theo hướng dẫn của nhân viên, nhích mông về phía trước một chút, lăn một vòng trượt xuống.
Nhóc quay đầu cười với nhân viên, nhân viên thưởng cho một bông hoa len nhỏ.
Như thể có cảm ứng tâm linh, Chung Tức vừa đặt tách trà xuống, Hoắc Tiểu Bão đã chạy vào phòng VIP, tặng bông hoa len cho Chung Tức.
Chung Tức ôm nhóc vào lòng, hôn nó, không biết là nói cho Hoắc Tiểu Bão nghe, hay nói cho Hoắc Tư Thừa nghe, anh cố tình nói to: "Tiểu Bão thật dũng cảm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!