Hôm nay Hoắc Tiểu Bão thức dậy rất sớm. Lúc này, gió tây nam thổi qua cây hòe bên cửa sổ, những cành dài cọ vào kính phát ra âm thanh chói tai, đánh thức Hoắc Tiểu Bão khỏi mộng đẹp.
Cậu nhóc mở mắt, nhìn chằm chằm xung quanh.
Đợi mãi không thấy Chung Tức đến, cu cậu hơi lo lắng, rèm cửa cũng chưa kéo, trong phòng tối om, trên trần nhà như có bóng đen, Hoắc Tiểu Bão càng nghĩ càng sợ, vội vàng bò đến cuối giường, cố gắng duỗi tay ra, mở chốt cổng chắn giường.
Cuối cùng cũng mở được, cậu nhóc ôm gấu bông xuống giường.
Đầu tiên đến phòng ngủ chính, tìm ba mẹ.
Vì sợ Hoắc Tiểu Bão khóc ban đêm, cửa phòng trẻ em luôn để hé. Hoắc Tiểu Bão lẻn ra ngoài, kéo lê gấu bông về phía phòng ngủ chính, đi được nửa đường mới phát hiện mình chưa đi dép, sợ mẹ không vui, nhóc lại quay về mang dép vào.
Phòng ngủ chính và phòng trẻ em chỉ cách nhau một bức tường, nhưng quãng đường ngắn này đối với Hoắc Tiểu Bão cũng là một chuyến đi dài. Cửa phòng ngủ chính cũng không đóng, Hoắc Tiểu Bão đẩy ra, ngay lập tức ngửi thấy mùi thuốc tràn ngập trong phòng.
Hoắc Tiểu Bão vội vàng dùng tay gấu bông lên bịt mũi.
Nhóc biết ba đang uống thuốc, nhưng không ngờ thuốc của ba có mùi nồng như vậy. Nghĩ đến việc mẹ phải ngủ trong mùi khó chịu này mỗi ngày, Hoắc Tiểu Bão lập tức không đồng ý, nhóc cố gắng leo lên giường cứu mẹ, muốn đưa mẹ về phòng mình.
Hoắc Tư Thừa bị tiếng sột soạt đánh thức, hắn cảnh giác mở mắt, nhìn thấy Hoắc Tiểu Bão đang mếu máo sắp khóc.
Hoắc Tiểu Bão mặc đồ ngủ, đứng bên giường xoay hai vòng, rồi lại vén chăn lên, phát hiện không tìm thấy Chung Tức ở đâu, lo lắng nói: "Mẹ không còn nữa, mẹ không còn nữa!"
Đứa nhỏ hoảng loạn vừa khóc vừa run, như thể bị cả thế giới bỏ rơi, nước mắt rơi lã chã. Hoắc Tư Thừa lập tức chống người dậy, giơ tay về phía nó: "Tiểu Bão, lại đây."
"Không!" Hoắc Tiểu Bão vừa khóc vừa giãy chân, nước mắt lưng tròng, hét lớn: "Mẹ không còn nữa..."
Sáng sớm đã bị tiếng khóc tru tréo của đứa nhỏ đánh thức, Hoắc Tư Thừa bóp trán, kiên nhẫn nói: "Mẹ ở phòng khác, ba dẫn con đi tìm mẹ, được không?"
Hoắc Tiểu Bão mới ngừng nấc nghẹn, nhóc nhìn Hoắc Tư Thừa vén chăn, cầm nạng bên cạnh, chậm rãi đi về phía mình bằng đôi mắt ầng ậng nước.
Hoắc Tiểu Bão bò đến cuối giường, đợi Hoắc Tư Thừa bế.
Hoắc Tư Thừa cúi người về phía nhóc, giơ tay ra, "Lại đây."
Hoắc Tiểu Bão lập tức ôm chặt lấy cổ Hoắc Tư Thừa, thành thạo ngồi trên tay hắn, hai bên má có những giọt nước mắt to bằng hạt đậu lăn xuống, rơi xuống cổ áo ngủ của Hoắc Tư Thừa.
"Mẹ đi đâu rồi?" Nhóc hỏi.
"Ở phòng khách."
"Tại sao?"
"Vì..." Hoắc Tư Thừa bị thằng bé hỏi đến khó xử, hắn có vẻ lúng túng, vừa đi ra ngoài vừa giải thích: "Gần đây sức khỏe ba không tốt, nếu ngủ cùng mẹ, mẹ sẽ không ngủ ngon được."
"Không muốn." Hoắc Tiểu Bão lắc đầu.
"Không muốn gì?"
"Không muốn tách ra." Hoắc Tiểu Bão lại bắt đầu nghẹn ngào.
Sắc mặt Hoắc Tư Thừa trở nên u ám, không đáp lại.
Khoảng cách giữa phòng ngủ chính và phòng khách dài hơn ấn tượng của Hoắc Tư Thừa, vì vết thương chưa lành, trên tay còn có Hoắc Tiểu Bão, mỗi bước đi của hắn đều rất chậm.
Hoắc Tiểu Bão cứ thút thít, có vẻ cực kỳ không hài lòng với việc Chung Tức ngủ ở phòng khách, Hoắc Tư Thừa bị tiếng khóc của nhóc làm cho áy náy, không biết phải làm sao, đành dạm hỏi: "Vậy để mẹ ngủ ở phòng lớn, ba ngủ ở phòng khách, được không?"
Hoắc Tiểu Bão đáp liền: "Được."
"..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!